Ngô Thiến Thiến vừa gõ xuống một dòng tin tức, lòng đầy hứng khởi:
[Các cậu nói xem, nhà Tống Đàm có phải xảy ra vấn đề gì không? Đầu xuân thấy cô ấy bán rau dại, giá còn hơi trên trời, tận hai mươi tệ một cân. Hồi đó mình còn nghĩ chắc cô ấy khó khăn lắm, định rủ họp lớp quyên góp ít tiền…]
Cô ta dừng lại, đọc lại tin nhắn, cảm thấy mình vừa bày tỏ đầy khéo léo:
Thứ nhất, ám chỉ Tống Đàm vì tiền mà không từ thủ đoạn, chẳng còn chút chất phác nào.
Thứ hai, ngầm thông báo cho mọi người biết cô ấy bây giờ là khách quen chợ nông sản, thật sự sa sút thảm hại.
Lúc đó, mặt trời đầu hạ vẫn chưa lặn, ánh nắng gay gắt chiếu lên má cô ta đỏ bừng. Mái tóc mái ướt dính sát trán cũng không che nổi nụ cười mãn nguyện trên mặt.
Nhưng rồi sau khi tin nhắn được gửi đi, trong nhóm yên lặng vài giây, lại có người nhắn lại:
[Haiz! Ai mà chẳng thế!]
[Đúng vậy, hai năm nay khó khăn quá. Tôi cũng nghĩ đến chuyện ra chợ bán hàng đây.]
[Tôi rất nể phục cô ấy, nhìn trong video tuy không nghe rõ nói gì, nhưng Tống Đàm trông thật tự tin, phóng khoáng.]
[Đúng vậy. Tôi làm gì cũng rụt rè, Tống Đàm thì khí chất mạnh mẽ quá!]
[Tôi định nói lâu rồi! Không chỉ là gương mặt, mà khí chất của cô ấy cũng khiến người khác dễ chịu.]
Ngô Thiến Thiến: ???
Mấy người điên hết rồi à?!
Chỉ một đoạn video ngắn, Tống Đàm đang cân dưa hấu, bỏ vào túi ni-lông, đưa mã QR thanh toán,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3942803/chuong-374.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.