Tiếng c.h.ó sủa vang lên dồn dập từ sau núi, Trương Yến Bình và Tôn Thủ Bình chật vật chạy xuống, bóng dáng của họ nhanh chóng biến mất.
Đội trưởng công trình gần đó ngay lập tức vểnh tai: "Có chuyện gì xảy ra à? Sau núi có vấn đề sao?"
Anh ta lập tức nhanh nhẹn tính toán, nếu thực sự có chuyện gì xảy ra sau núi, mà anh ta là người phát hiện đầu tiên, tiện thể ra tay giúp đỡ, biết đâu lại được mời ăn thêm vài bữa?
Trước đây đúng là tại anh ta suy nghĩ nông cạn, không nên gọi cậu thanh niên lái máy xúc là kẻ chỉ biết ăn! Ai mà ngờ được thức ăn nhà họ lại ngon như vậy...
Anh ta thậm chí cảm giác nước mắt sắp trào ra ở khóe miệng.
Đội trưởng công trình đứng lên, nhìn về phía sau núi với dáng vẻ hăng hái, mấy người công nhân đang nghỉ ngơi bên cạnh liếc nhìn anh ta, cười nói:
"Trên núi có con c.h.ó lớn thế kia, chỉ cần một cái tát thôi là có thể đè anh xuống đất, đừng có dại mà tới đó hóng chuyện."
Đội trưởng công trình: ...
Anh ta bực bội ngồi trở lại chỗ cũ.
Chẳng bao lâu sau, con c.h.ó lớn thường canh gác sau núi cũng từ đó lao xuống như một con heo rừng hoang, chạy thẳng tới nhà Tống Hữu Đức, vừa đến nơi liền tru lên tố cáo:
"Gâu gâu gâu... hức hức..."
"Sao thế này?"
Tống Đàm vội chạy ra xem, liền thấy Đại Vương đang đứng ấm ức ở giữa sân. Chiếc yếm nhỏ trên cổ nó đã bị lệch đi, hai dải vải hoa rủ xuống hai bên, trông vừa lôi thôi vừa buồn cười.
"Có chuyện gì vậy?"
Vương Lệ Phân cũng bước ra, vừa nhìn thấy bộ dạng của Đại Vương thì cười phá lên:
"Ai mà tháo yếm của Đại Vương nhà chúng ta vậy chứ?"
"Hức..."
Đại Vương bước tới bên cạnh bà, dùng cái đầu to của mình cọ cọ vào tay Vương Lệ Phân, khiến bà thấy thương nó vô cùng, vội vàng vỗ về:
"Nào nào, ngồi xuống đây, để bà thắt lại cho."
Nói là "ngồi xuống", nhưng Đại Vương biết dáng người mình to lớn, nên khéo léo nằm rạp xuống đất.
Chiều cao lúc này vừa vặn để Vương Lệ Phân ngồi trên ghế thắt yếm cho nó.
Hai dải vải sau gáy không thể tùy tiện buộc lại, phải trải phẳng ra, cẩn thận như thắt dây lưng áo khoác, rồi kéo thành một chiếc nơ bướm có độ dài vừa phải.
Nơ phải sát cổ, nếu không sẽ bay loạn lên và dễ vướng vào bụi rậm. Dải vải nếu thừa quá dài cũng sẽ ảnh hưởng đến việc ăn uống của Đại Vương...
Dĩ nhiên, giữ được chiếc yếm lâu bền như vậy là nhờ công lao Đại Vương luôn di chuyển cẩn thận trên núi.
Đến lúc này, Tôn Thủ Bình và Trương Yến Bình giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, trở về nhà.
Vừa trông thấy hai người, Đại Vương nổi giận sủa vang một tiếng, tố cáo rõ ràng thủ phạm gây ra chuyện vừa rồi.
Tôn Thủ Bình lập tức chui ra sau lưng Trương Yến Bình:
"Không phải tôi! Chính anh ấy tháo yếm ra đấy!"
Trương Yến Bình: "???"
Thật tốt quá, đúng là anh em tốt.
Trương Yến Bình lườm anh ta, rồi nở nụ cười nham hiểm:
"Đàm Đàm này, anh trai họ Tôn của em muốn mua một cân trà nhà mình. Em thấy sao? Mua trà mà được tặng thêm một hũ tương t.hịt bò kèm nữa, có được không?"
"Được chứ."
Tống Đàm cười tươi:
"Người khác thì không có đâu, nhưng anh Tôn đường xa vất vả ghé qua thì được ưu đãi. À đúng rồi, một vạn tệ một cân, anh có nghe rõ không?"
"Anh Tôn à, nhà em giờ chưa có quẹt thẻ, anh định thanh toán kiểu gì nhỉ?"
Tôn Thủ Bình: "???"
Chiều tà, Tôn Thủ Bình tay xách lá trà, tuyết nhĩ, mật ong, và sốt t.hịt bò ớt xanh, trong lòng ôm những quả dưa chuột mà anh em tốt tặng. Cắn một miếng, cảm giác không phải là dưa chuột mọng nước, mà như đang nhấm nháp sự nghèo khó trong tâm hồn mình.
---
Bước vào cuối tháng Năm, tiếng ve râm ran, mưa thì hoàn toàn keo kiệt, tiến độ xây nhà cũng mỗi ngày một khác.
Sáng sớm, Triệu Phương Viên theo xe tải của cha đến. Lúc này, cô đang ở trong căn nhà chính đã hoàn thành khung, cẩn thận nghiệm thu và đo đạc lần cuối.
Dĩ nhiên, cách hoàn thiện còn xa lắm, hiện tại chỉ mới xây xong nhà chính, các phần khác vẫn chỉ là khung thôi.
Lần này Triệu Phương Viên đến, một phần để kiểm tra chất lượng, một phần khác để tranh thủ trong lúc đội thi công xây phần phụ, hoàn thiện luôn hệ thống điện nước và trang trí bên trong nhà chính.
Không làm song song thế này thì đến tháng Bảy, làm sao khiến người ta yên tâm dọn vào ở?
Tuy rằng nhà ở nông thôn thoáng đãng hơn, thông khí tốt hơn so với thành phố, lại sử dụng toàn vật liệu thân thiện với môi trường, nhưng không để hong khô thêm thì làm sao yên tâm được?
Tống Đàm thì chẳng lo lắng chút nào, lúc này còn đang giúp ông bán rau là Lão Triệu đóng hàng.
Một thời gian không gặp, Lão Triệu trông ngày càng phấn chấn. Biết thì thấy ông là người bán rau, không biết còn tưởng là doanh nhân đấy!
“Chỉ là nhà cô trồng được ít quá. Cô nói xem, dưa chuột, mỗi lần chỉ cho tôi hai trăm quả, trời đất ơi, khách mua toàn ăn như trái cây ấy! Chả đủ bán.”
“Rồi cả ớt nữa, ớt thì ít ỏi, tôi bán phải tính từng quả một. Còn cà tím, tôi không muốn nói nữa, cũng chỉ có đúng hai trăm , cô cứ nhất quyết giữ đúng con số này à?”
“Còn nữa, lần trước tôi thấy trong vườn cô có đậu đũa, sao không cho tôi đậu đũa?”
Đậu đũa thì bán được bao nhiêu? Ở đây vào mùa hè, nhà nào chẳng có. Hồi nhỏ ăn ngấy luôn, giờ chẳng thiết nữa.
Tống Đàm ngày càng tính toán kỹ lưỡng:
“Tôi định làm đậu đũa muối chua, sau đó đưa lên mạng bán.”
Làm vậy vừa dễ tăng giá, vừa tiện bảo quản.
Dù sao giấy phép sản xuất của họ cũng đã được cấp, sốt t.hịt bò ớt xanh bán ào ào mỗi ngày. Mọi người vừa kêu trong phần bình luận rằng giá cao, vừa không ngừng đặt hàng, ăn đến mức chảy cả nước miếng.
Lão Triệu: ...
Thế nên tình anh em kết nghĩa này sắp tan vỡ thật hả?
Ông đi vòng quanh sân hai lần, rồi không cam lòng nói:
“Năm sau cô ít nhất cũng phải mở rộng quy mô chút, chứ giờ ít thế này, đến cả khu trung tâm thành phố còn không đủ bán, cô lại còn đưa lên mạng…”
Tống Đàm nghĩ, ban đầu cô chủ yếu trồng để nhà ăn, kiếm tiền mới là phụ.
Thêm nữa, lúc đó còn gánh nợ thuê núi của làng, sức đâu mà mở rộng quy mô?
Nhưng sang năm thì chưa biết thế nào.
Hiện tại, cô không nói trước:
“Năm sau xem sao, dù thế nào cũng không thiếu phần của chú.”
Nghe vậy, Lão Triệu mới yên tâm, vội vàng bỏ lại con gái, cầm theo hai cái bánh bao nhân sốt t.hịt bò ớt xanh, lái xe về thành phố.
Bên này, Triệu Phương Viên một tay cầm bát cháo, tay kia cầm chiếc bánh bao lớn, vừa ăn vừa hít mũi, vừa cay vừa đã.
Cô đã ăn liền ba cái rồi, làm sao giống cha mình, ăn ba cái còn nhét thêm hai cái vào túi. Hừ! Nồi thì chẳng còn đủ cho cô ăn nữa!
Đến 6 giờ sáng, trời sáng hẳn, làng lại dần trở nên náo nhiệt.
Ông chú Bảy ngắm nghía t.hịt bò tươi mới được giao sáng sớm, gật đầu hài lòng.
Còn thím Liên Hoa và mẹ chồng thì ngồi cùng nhau, vừa đeo găng tay và khẩu trang dày cộp, vừa vui vẻ vì lương lại tăng. Họ lần lượt rửa sạch những trái ớt xanh, đỏ, rồi cho vào chiếc máy xay công suất lớn bên cạnh.
Thịt bò cũng được cắt thành từng miếng nhỏ, cho vào một chiếc máy khác.
Tiếng máy xay ù ù vang lên, khắp sân lại dần tràn ngập mùi cay nồng hăng hắc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]