🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Bình luận nổ tung!

[Sao lại khóc thế? Tôi muốn xem!]

[Ở phía trên, bắt nạt chủ livestream có gì vui hả? Tôi cũng muốn xem!]

[Chủ livestream, có lẽ làn da của cậu mềm mại quá, trắng như đậu hũ ấy, nhìn muốn chạm vào.]

[Tôi không tin, trừ khi cậu gửi ớt qua đây để tôi thử!]

[Nếu tôi chưa ăn qua ớt siêu cay Long Tức thì chắc tôi sẽ tin cậu!]

[Bật liên kết đi! Bật liên kết đi!]

[Nhà họ bán tuyết nhĩ, hoa đào, mật ong, lá trà, thậm chí cải thảo nhỏ cũng ngon c.h.ế.t đi được. Có khả năng nào ớt của họ cũng đặc biệt không?”]

[Dân ăn cay phát cuồng rồi!]

[Để tôi, dân chuyên về ớt cay, xem thử có gì ghê gớm!]

[Thật nực cười!]

[Cái livestream này đang làm gì vậy? Chỉ hái ớt thôi mà làm mọi người kích động thế!]

[Người mới à? Xem tiếp đi rồi biết!]

Tôn Thủ Bình ngẩn ngơ há hốc mồm.

“Chỉ…”

Chủ livestream chỉ nói một câu, mà bình luận hiện lên nhiều không đếm xuể! Thậm chí còn có rất nhiều người tặng quà, từ một tệ đến một trăm tệ, các dòng bình luận sáng loáng toàn là: “Muốn chạm vào chủ livestream”, “Chủ livestream đừng khóc” …

Thật kỳ diệu, fan của cậu ta bám chắc như keo vậy!

Tuy nhiên, với nhà họ Tống, chuyện này không có gì bất ngờ.

Lúc này, điện thoại đang được đặt bên ruộng rau.

Sau khi Kiều Kiều xác định xong nội dung dạy hôm nay, cậu ta bắt đầu cắt ớt một cách chuyên tâm.

Livestream dần yên ắng hơn, nhưng không hoàn toàn im lặng.

[Bên trái, bên trái, có quả rất to kìa!]

[Hướng ba giờ có quả xanh xanh pha đỏ, trốn dưới lá, nhìn thôi đã thấy cay rồi.]

[Ở dưới kia kìa – quả ớt này trông chuẩn ghê!]

Tuy nhiên, khi Kiều Kiều di chuyển dọc theo luống rau, mọi người lại bắt đầu không nhìn rõ nữa.

Tôn Thủ Bình sốt ruột: “Mau, qua quay lại cho cậu ấy!”

Nhưng khi cúi đầu nhìn, khu bình luận vẫn sôi động như cũ:

“Không tệ, hôm nay yên tĩnh quá. Cảm ơn chủ livestream, tôi đi ngủ trước đây.”

“Cảm giác này đúng là… Chủ livestream, tôi tặng cậu một trăm tệ, tôi buồn ngủ rồi.”

“Tôi nằm đây, giảm âm lượng, cậu cứ tự nhiên.”

Tôn Thủ Bình: “???”

Nực cười!

Nhìn qua ID:

“Tôi thực sự muốn ngủ thêm năm trăm năm nữa.”



“Tôi mất ngủ, tôi tự hào sao?”

“Hôm nay mơ đẹp nhé!”

Anh ta hoàn toàn câm nín.

Nghĩ lại tài khoản livestream về trại c.h.ó của mình chỉ có hơn một nghìn người theo dõi, Tôn Thủ Bình thở dài thườn thượt:

“Lần này, vận may không đứng về phía tôi!”

Lúc này, khi thấy mọi người đều hơi buồn ngủ, Trương Yến Bình lại phấn chấn lên.

Anh ta đi tới, cầm giá đỡ máy quay, theo sát động tác của Kiều Kiều.

Vừa thuận miệng đề nghị: “Kiều Kiều, đừng hái nhiều thế, cay lắm đấy.”

Kiều Kiều quay đầu, nở nụ cười rạng rỡ với anh ta. Dù đội mũ cỏ, gương mặt cậu vẫn đỏ ửng vì trời nóng, dưới ánh mồ hôi lấp lánh, trông đáng yêu vô cùng.

Bình luận lại dậy sóng:

[ASL!]

Cậu xách theo chiếc giỏ, nói:

“Ông chú Bảy bảo trưa nay làm món ớt xanh xào da hổ và ớt nhồi thịt, nên hái thêm nhiều ớt xanh một chút.”

Trương Yến Bình nghe thế lập tức nước miếng rớt ra.

Nhưng mà… cay thật đó!

Nhưng đó là món ớt xanh xào da hổ và ớt nhồi t.hịt mà! Chậc chậc!

Cả bình luận cũng rộn ràng:

[Cay cỡ nào chứ! Streamer gửi cho tụi tui đi!]

[Mau cho link, mau cho link!]

[Để tui lên coi thử dịch vụ đặt đồ ăn, trưa nay nên ăn ớt xanh xào hay ớt nhồi t.hịt đây.]

[Người phía trước, t.hịt heo mắc quá, chọn ớt xanh xào thôi!]

Lúc này, Kiều Kiều bỗng thốt lên: “Ủa!” Rồi ngồi xổm xuống, chăm chú nhìn đóa hoa trắng nhỏ đang không ngừng rung rinh trước mặt.

Trương Yến Bình vội điều chỉnh ống kính lại gần.

Hành động nhỏ này đã khiến cả phòng livestream cảm động rớt nước mắt.

[Nói sao đây anh em, theo dõi streamer bao lâu nay, hôm nay mới cảm thấy ánh mắt streamer thật gần gũi.]

[Nói bậy, rõ ràng streamer nhìn về phía tui! Nãy giờ còn định bảo zoom gần chút nữa.]

[Haha, tui chưa bao giờ thấy hoa ớt, vừa muốn ngắm cận cảnh, streamer đã đồng cảm ngay với lòng tui.]

[Để tui thức tỉnh giấc mơ của ông nhé.]

Trong khung hình, mọi người thấy đóa hoa trắng hình đèn lồng nửa hé nở, nhỏ cỡ móng tay, bất ngờ xuất hiện một cái m.ô.n.g tròn lông xù nho nhỏ.

Không chỉ hiện ra mà nó còn nhúc nhích chầm chậm.

Kiều Kiều bật cười: “Là Đại Hùng!”

Cậu tò mò hỏi: “Hôm nay sao không qua vườn hạt dẻ chứ?”

Hoa bên đó nở rất nhiều, từng chùm từng chùm. Đại Hùng chỉ cần đậu vào một chùm, nửa ngày không cần vỗ cánh.



Nhưng ai mà biết đường được loài ong đất này chứ?

Đại Hùng đã tới rồi thì Kiều Kiều cũng mặc kệ, chỉ nhẹ nhàng đưa tay đỡ cái m.ô.n.g của nó.

Không phải để khoe cho mọi người xem, mà thật tình là sợ đóa hoa bé xíu kia bị làm rung lắc dữ quá, chưa kịp ra quả đã rụng mất rồi.

Quả nhiên Đại Hùng lạch cạch chui ra khỏi bông hoa trắng nửa kín.

Bộ lông sọc đen vàng lấm đầy phấn hoa, đôi cánh nhỏ trong suốt với hoa văn nâu mỏng vỗ vài cái lượn lặt. Thấy bàn tay Kiều Kiều đặt bên dưới, Đại Hùng liền thả mình xuống, khép cánh, nằm yên không nhúc nhích.

Trương Yến Bình vẫn đang bận xem bình luận, giờ mới dời ống kính lại gần hơn—thực sự mà nói, điện thoại mà Tống Đàm chuẩn bị cho Kiều Kiều chỉ khoảng 2000 tệ, chất lượng cũng bình thường.

Nhưng đủ để mọi người trong phòng livestream nhìn thấy rõ cái m.ô.n.g mũm mĩm của Đại Hùng.

Sau một lúc ngỡ ngàng, cuối cùng cũng có người để lại một dòng bình luận:

[Con Đại Hùng này… hình như lại béo lên rồi phải không?]

[Đúng là béo lên thật.]

[Mới tới đây, nó chỉ lớn cỡ móng tay cái, giờ nhìn lại đã mập lên gấp đôi. Cái chân nhỏ xíu gần như bám không nổi đầu ngón tay nữa rồi!]

Kiều Kiều cúi người nhìn kỹ cái giỏ phấn hoa trên chân nó, phát hiện chỉ mới lấm một chút, hẳn là chưa đủ ăn.

Thế là cậu lại đi quanh ruộng ớt, tìm một cây khỏe mạnh, nhiều hoa, rồi đặt Đại Hùng lên.

“Được rồi, cây này đủ cho ăn no nê rồi, ăn xong hãy đổi cây khác nhé.”

Nói xong, cậu liếc nhìn giỏ đựng ớt xanh đầy một nửa, chần chừ một chút.

“Chắc đủ ăn rồi ha?”

“Đủ rồi đủ rồi!” Trương Yến Bình vội đáp, “Đừng hái nhiều quá, kẻo anh không kiềm lòng được.”

Món này không chỉ cay tay, cay miệng, mà ăn vào vẫn không dừng được.

Kiều Kiều ậm ừ rồi tiếp tục đi lên phía trước.

“Ông chú Bảy bảo, phía trước còn ớt chỉ thiên với ớt sừng, cắt luôn mang về cho ông ạ.”

Ông chú Bảy cũng có ý tốt, phải cho Kiều Kiều thêm nội dung để livestream kéo dài thời gian mà.

Ông thậm chí đã nghĩ ra món:

“Làm tương bò ớt xanh thế nào? Làm xong để được lâu, nói kiểu giới trẻ là vua đưa cơm.”

Kiều Kiều nghe chưa từng thử qua món này, liền đồng ý ngay.

Trương Yến Bình tính can ngăn thì bị cậu làm bộ mắt long lanh hỏi:

“Anh Yến Bình, chú Bảy nói làm tương bò ớt xanh, anh ăn thử chưa? Ngon không?”

Trương Yến Bình… ăn rồi, nhưng chắc gì ở nhà làm ngon bằng ký ức của anh ta đâu!

Chậc chậc!

Một bên là nỗi sợ cay xè, một bên là nước miếng tuôn lã chã.

Trương Yến Bình nhất thời rơi vào tình thế giằng co, chỉ biết lặng thinh.

Nhưng bình luận thì lại hứng khởi hẳn lên:

[Tôi biết mà! Cuối cùng cũng có món mang đi bán được rồi!]

[Tương bò ớt xanh đúng không? Cho tôi đặt 10 hũ!]

[Xem thường tôi à! Tôi ăn hết một hũ trong một bữa!]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.