Đại Bạch thật sự giữ mối thù quá dai dẳng, lần này cắn c.h.ặ.t không buông, thậm chí còn đổi vài vị trí cắn.
Nếu Tôn Thủ Bình định xoay người, tìm cách khó khăn vặn mình để bắt lấy cổ nó, Đại Bạch lập tức quay đầu sang hướng khác!
Được lắm!
Đối phương ngay lập tức chẳng còn tâm trí để bắt nó, mà chỉ biết kêu gào thảm thiết như ma khóc quỷ hờn.
Trương Yến Bình đứng bên cạnh, chẳng giống bạn học cũ gì cả, ngược lại còn cười to không kiêng nể gì:
“Anh nói xem, ngày nào cũng dính dáng với động vật, mà chẳng biết tí thường thức nào à? Trong mắt ngỗng, mọi thứ đều nhỏ hơn nó, nên Đại Bạch dám làm càn với bất kỳ ai. Anh còn dám chế giễu ngay trước mặt nó, ha ha ha…”
Tôn Thủ Bình vừa kêu gào thảm thiết, nước mắt suýt trào ra, vừa nhìn Trương Yến Bình đầy căm giận:
“Tôi nói cho anh biết, đừng cười to quá! Mau lại đây cứu tôi, anh có còn là người không hả?!”
Ai ngờ, nghe xong, Trương Yến Bình cười càng lớn hơn, còn không để tâm, nói đầy vẻ hả hê:
“Không sao đâu, Đại Bạch ngoan lắm mà. Nhìn xem, nó chỉ cắn m.ô.n.g anh thôi.”
Cái chiêu này, chính tai anh ta nghe Tống Đàm dạy. Nếu có người lén đến trộm đồ, thì ngỗng sẽ cắn vào phần t.hịt bên trong đùi.
Còn nếu là người nhà, ngỗng chỉ cần cắn vào m.ô.n.g là được. Mông nhiều thịt, đau thì có đau, nhưng không nguy hiểm, cũng không đau đến mức không chịu nổi.
Nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3746344/chuong-316.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.