Tôn Thủ Bình cẩn thận quan sát Trương Yến Bình, phát hiện người anh em tốt của mình so với lần gặp hồi tháng Ba thì trông khỏe khoắn hơn rất nhiều.
Ngoại trừ làn da có hơi đen, cả người dường như rắn rỏi hơn hẳn.
Anh ta cũng bật cười:
“Trời nóng, đi sớm thì dễ chịu hơn.”
Đúng là thế.
Dạo này cả nhà đều dậy từ năm sáu giờ sáng, nếu không, để mặt trời lên cao rồi, cái nóng đó ai mà chịu nổi.
Chỉ có nhóm người câu cá bên hồ là vẫn kiên trì trụ được thôi.
Khi Trương Yến Bình nhận tiền, anh ta vô cùng cảm kích, trong lòng nghĩ, đợi khi Tống Đàm có tiền rồi, nhất định phải bảo cô sửa sang lại cái ao một chút, ít nhất cũng dựng được một hành lang có mái che.
Mặt trời chói chang thế này, phơi mình dưới nắng thì ai mà chịu được!
Thật ra, Tôn Thủ Bình cũng cảm thấy mình đến sớm, nhưng không ngờ còn có người đến sớm hơn anh ta.
Chỉ thấy ở cửa sân lớn của căn nhà cũ, một cô gái trẻ tay xách hai chai rượu, đang giằng co quyết liệt với một ông lão ăn mặc giản dị.
Một người thì nhất quyết từ chối không nhận, một người thì kiên quyết nhét vào tay ông.
Vì ở xa, anh ta nghe không rõ hai người nói gì, chỉ có vài câu vụn vặt lọt vào tai:
“... Ông ơi, ông nhận đi...”
“Không được, thật sự không thể nhận...”
“Ông nhận đi...”
“Không được, cái này đắt quá, mang về đi...”
Đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3746170/chuong-314.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.