Bí thư Tiểu Chúc thực ra không coi trọng hai cân thuốc sợi đó lắm.
Bởi vì theo nhận thức của cô ở độ tuổi này, người còn hút thuốc sợi bây giờ quả thực rất hiếm. Ngay cả trong nhà, các cụ ông nếu hút thuốc cũng là do hậu cần trực tiếp mang t.h.u.ố.c lá đến.
Nhưng… thứ này cô giữ lại cũng không có tác dụng gì. Chi bằng nhân dịp gửi về nhà cùng với những hũ mật ong và trà đã mua trước đó để thể hiện tình cảm của người dân trong làng với mình, chứng minh rằng công việc cô làm được mọi người yêu mến.
Thế là cô gom cả mớ đồ này gửi về nhà.
Hành trình chuyển phát nhanh đi qua bao nhiêu đèo dốc, mất đến bốn ngày.
Trong khu dân cư tường trắng mái đỏ giữa rừng núi yên tĩnh, xung quanh lặng lẽ. Bên rừng trúc, có người đang kéo nhị. Trên thiết bị tập thể dục, một bà lão vẫn đang kéo tay giãn gân cốt. Trừ tiếng “cạch cạch” của bàn cờ trong đình vọng lại, nơi này thực sự như chốn bồng lai.
Lúc này mới 9 giờ sáng, xe hậu cần từ dưới chân núi mang hết các bưu kiện của mọi người lên. Sau khi kiểm tra xong, ông Chúc nhận bưu kiện trong sân nhà.
Nhưng hiện tại ông đang bận rộn chỉ huy "tốt qua sông", thật sự không rảnh tay.
“Lão Vân, giúp tôi xem bưu kiện là gì đi.”
Ông lão tên Vân không hề cáu giận, bước qua nhận lấy bưu kiện, liếc mắt nhìn một cái, nói: “Thôn Vân Kiều gì đó… Ồ! Chỗ này hẻo lánh quá. Ông Chúc, người gửi là Chúc Quân – cháu gái ông đang làm việc ở đó phải không?”
Nhắc đến cháu gái, mặt ông Chúc liền ánh lên chút tự hào: “Đúng vậy. Con bé còn nhỏ mà tâm tư rất chu đáo. Xuống thôn làm việc còn nhớ đến ông già này. Ngày nào cũng gửi cái này cái nọ. Ông bảo lương nó có bao nhiêu, đều tiêu cả vào tôi rồi!”
Ai mà không thích khoe cháu chứ?
Ông Vân cũng mỉm cười: “Cháu tôi cũng vậy. Chỉ làm chút việc có thành tích, cũng phải gọi điện khoe… Thanh niên còn trẻ, chưa biết điềm đạm là gì!”
Thấy thùng hàng khá lớn, ông Vân hỏi: “Mở không?”
“Mở chứ.”
Ông Chúc hạ một nước “chiếu tướng” dứt khoát, đối thủ lập tức đen mặt, hừ một tiếng rồi đứng dậy.
Không khoe được con cái, ông này đành tìm lý do: “Ngồi lâu đau lưng, tôi phải đứng lên đi dạo.”
Ông Chúc chẳng bận tâm, quay sang nhìn bưu kiện của mình.
Trước đây, con trai ông còn gọi điện bảo trà con gái gửi về rất đặc biệt, hừ, toàn nhớ bố nó, ông làm ông nội mà chẳng được uống tí nào!
Chúc Quân: …
Oan thật! Ai mà biết lúc đó ông không ở nhà, lại chạy lên núi cơ chứ!
Nhưng lần này, gói đồ đầy ắp kia là dành riêng cho ông.
Mở ra, chỉ thấy vài túi ni lông trông rất đỗi quê mùa.
“Đây là gì thế?” Mấy ông già xúm lại.
Thì ra là tuyết nhĩ, nhỏ xíu vàng nhạt, trông thật đáng thương.
Đúng là loại tốt, nhưng đám ông già chẳng mấy hứng thú với chè tuyết nhĩ ngọt ngào, thế là vứt sang một bên.
Tiếp đó là hai lọ mật ong!
Toàn đồ ngọt cả?
Nhưng mà người già uống nước mật ong cũng tốt, tạm được.
Cuối cùng là hai hộp trà.
Ồ, cái này mới đúng chỗ rồi!
Ông Chúc phấn khởi hẳn: “Đây chính là trà núi đặc sản mà cháu gái tôi nhắc tới! Con bé bảo ngon hơn cả trà nó uống từ nhỏ. Mấy đứa nhỏ biết gì về uống trà. Nào, chúng ta thử xem sao.”
Lời vừa dứt, đã có người dọn cốc và mang ấm nước nóng tới.
Hộp trà được mở ra ngay, mỗi người một nhúm bỏ vào cốc. Chưa kịp rót nước, mùi hương thơm ngát đã thoảng khắp gian phòng.
Ông Chúc: ...
Trong lòng ông không ngừng thấp thỏm, luôn có dự cảm không lành.
Ngay sau đó, khi nước nóng được rót vào, tách trà của mọi người ngay lập tức lan tỏa một mùi thơm khó mà diễn tả được.
Chà, tuyệt thật!
Ông lão thường xuyên đánh cờ với vẻ mặt nghiêm nghị phút chốc vỗ đùi: “Quả thật là trà ngon!”
Vừa cầm tách lên, vừa sốt ruột thổi thổi, chỉ hận không thể lập tức nếm ngay một ngụm.
Ông Chúc: ...
Ông bình thản đậy nắp hộp trà lại, sau đó giả vờ như vô ý đẩy sang một bên. Cuối cùng mới mở túi còn lại ra: “Đây lại là thứ gì?”
Vừa mở ra xem, trời ơi, là một túi nhỏ chứa những sợi t.h.u.ố.c lá vàng óng ánh.
“Con nhóc ngốc này!” Ông bật cười thành tiếng ngay: “Ta đâu có hút thuốc rê, cho ta cái này làm gì?”
Ngược lại, ông Vân ngồi cạnh nhìn qua, rồi nhặt lấy một nắm nhỏ đưa lên mũi ngửi: “Thuốc lá này trông chất lượng cao đấy. Lão Chu, nếu ông không hút thì chia cho tôi đi.”
“Thằng con trai tôi dạo gần đây lên mạng mua đâu cái máy cuốn thuốc gì đó, để tôi thử cuốn vài điếu.”
Ông Vân là người hút thuốc nặng, một ngày không ít hơn một hai gói, bác sĩ khuyên mãi cũng không nghe.
Ông Vân đã mở lời, ông Chu cũng dễ tính: “Được, chia ông một nửa.”
Suy nghĩ một chút, ông lại nhìn quanh mấy người đang ngồi, chẳng ai cai được thuốc lá, thế là nói luôn: “Đưa cái máy cuốn thuốc của ông ra đây cho chúng tôi xem là cái gì.”
Vừa nói, vừa lẩm bẩm: “Bây giờ cái gì cũng có, ngày xưa cuốn thuốc thì chỉ cần cắt một mảnh giấy báo, gấp nhẹ thành cái phễu, bỏ thuốc vào là xong rồi.”
Nhắc đến đây, mọi người lại nhớ đến những chuyện cũ nhiều năm trước, không khí bỗng rôm rả hẳn.
“Đúng vậy, lão Vân, mang công cụ của ông ra đây. Chúng ta tự cuốn thuốc, tự hút!”
“Được thôi!” Ông Vân cũng vui vẻ đáp.
Một cơn gió núi thổi qua, lá cây xào xạc, toàn bộ gian nhà lều tràn ngập luồng gió mát lành, khiến lòng người sảng khoái. Hương trà trong không khí cũng theo gió mà lan xa hơn.
Không ai bảo ai, tất cả đều ngồi lại, mỗi người nâng tách trà của mình, ánh mắt đầy vẻ mong chờ.
“Chỉ cần ngửi một cái hương trà này cũng đủ thấy thư thái, quả thực không thua kém những loại trà mà chúng ta hay uống!”
“Đúng vậy!” Ông Chu nhân tiện không quên khoe: “Con bé cháu gái tôi thật thông minh, có trà ngon như vậy, con bé phải nghĩ cách làm sao cho trà này bán được rộng rãi, không thể để bị lãng phí.”
Vừa nói, ông vừa từ tốn thổi nước trà trong tách, rồi nhấp một ngụm.
Nước trà vào cổ họng, tựa như hơi nước mùa xuân dịu dàng tan trong miệng, rồi mềm mại trôi xuống cổ họng, vị ngọt hậu lan tỏa làm cả cơ thể như được thả trôi trong niềm hạnh phúc khó tả...
Ông Chu sững người!
Đến khi thở dài một hơi tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn xung quanh, liền thấy mọi người đều chung vẻ mặt thỏa mãn, say mê.
“Trà ngon!”
Ông hô lớn một tiếng, phút chốc lại nhớ đến việc bản thân vừa phóng tay xúc hẳn một nắm to để pha trà cho mọi người. Trong lòng âm thầm hối hận.
Mấy người này đều là dân uống trà quen, họ chỉ uống được trà đặc.
Nhìn sang, tách trà của ông Vân bên cạnh gần như đầy cả một nửa bằng lá trà, ông tự nhủ lần sau nhất định không được rộng rãi như vậy nữa.
Quay lại nhìn mọi người, quả nhiên ai nấy đều hào hứng: “Quả thực là trà ngon! Thật sự rất tuyệt. Lão Chu, chia tôi một túi trà đi!”
Ông Chu giật mình: “Cái gì chứ! Cháu gái tôi hiếu kính tôi, chia cho các ông không phải là làm tổn thương lòng hiếu thảo của nó sao?”
Đúng thật!
Ông Vân cũng hừ một tiếng: “Năm ngoái, thằng con trai tôi mang biếu tôi một bình nữ nhi hồng ủ rượu, ông đã xin tôi một nửa. Thế lòng hiếu thảo của con trai tôi thì sao?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]