Tống Đàm gật đầu, cười nhẹ:
“Cũng tạm.”
“Dù sao đây cũng là lần đầu Kiều Kiều làm việc này, chúng ta không đòi hỏi quá cao. 4100 đơn hàng, hài lòng rồi.”
Chúc Quân cũng cười:
“4100 đơn hàng quả là không tồi, đợi đã, là doanh số hay số đơn hàng?”
Tống Đàm mỉm cười chân thành:
“4100 đơn.”
Chúc Quân… mọi sự khởi đầu đều khó khăn???
Cô hắng giọng, những lời động viên còn chưa kịp nói đã nuốt ngược lại. Đành chuyển chủ đề:
“À đúng rồi, khoản trợ cấp trước đó, một phần đã được chuyển khoản.”
“Nhưng vẫn còn một số khoản cần thời gian để xác minh. Ví dụ như vườn đào trên núi nhà cô phải đợi đến khi thu hoạch. Phía trên sẽ kiểm tra để đảm bảo không phải trồng để lấy trợ cấp bừa bãi, đến lúc đó sẽ có người đến xác nhận.”
Tống Đàm gật đầu:
“Được thôi!”
So với thu nhập hiện tại, khoản trợ cấp đó tuy không nhỏ, nhưng cũng không đáng kể lắm. Tuy nhiên, …
Cô vẫn đang nợ làng 70,000 tệ.
Ai bảo nhà cô lại xây nhà trước chứ?
May mắn là Chúc Quân, dù chỉ là cán bộ thôn tốt nghiệp đại học, nhưng rất hiểu tình hình nông thôn.
Tháng 5, tháng 6 vốn là thời điểm khó khăn, chưa đến vụ thu hoạch, cũng không còn lương thực dư dả từ mùa trước.
Thực tế, từ đầu năm đến giờ, Tống Đàm đã nghĩ ra rất nhiều cách kiếm tiền, khiến cô cảm thấy rất vui mừng.
Hiện giờ, nhìn cô gái cùng tuổi nhưng khó đoán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3744312/chuong-296.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.