Lúc này, Tống Tam Thành nhanh nhẹn nói:
“Ba cân trà, lát nữa anh cầm về luôn. Cần hộp đựng trà không?”
“Cần chứ.”
Trương Mao Trụ vốn là người hiểu chuyện, liền nói ngay:
“Anh cứ gói trước đi, tiền hộp trà tôi sẽ trả riêng. Tôi biết anh không định kiếm lời từ món này mà.”
Nói xong, ông không quên lời dặn của con trai, tiếp tục hỏi tới:
“Bình thường nhà anh bán trà này thế nào? Tôi hỏi thêm cho con trai tôi.”
Tống Tam Thành: ...
Cái giá một vạn tệ của ông, nên nói hay không đây?
Nếu nói, liệu họ có tin không?
Không nói, nhỡ sau này họ mang tiền đến mua thì sao?
Tống Tam Thành chỉ lưỡng lự trong một thoáng, rồi cười ngượng ngùng:
“Anh cũng biết, trà này của tôi có khách hàng cố định, ở đây bán giá một vạn tệ một cân.”
Giá cả nói ra thì nói luôn, để sau này họ mang một ngàn tệ đến mua mà lại phải báo giá thật, chẳng phải mất mặt sao?
Tống Tam Thành cười thật thà:
“Anh cũng biết, chuyện này trong làng tôi không nói to ra.”
Đàm Đàm nói chưa đến lúc, Tống Tam Thành cũng hiểu điều đó.
Trương Mao Trụ...
Trương Mao Trụ c.h.ế.t sững.
Ông năm nay đã ngoài bốn mươi tuổi, nhưng chưa bao giờ nghe nói trà quê mình có thể bán đến giá một vạn tệ một cân! Đừng nói một vạn, ngay cả cảnh tượng bán một ngàn tệ cũng chẳng thấy đâu!
Ông thật sự là người thẳng thắn, nghe vậy không những không nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3744307/chuong-291.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.