🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Vì muốn bảo vệ lương thực của chủ nhà, lần này Đại Hùng xông tới thực sự dồn hết sức lực, không hề nương tay một chút nào.

Tuy nhiên, khi còn cách con ong bắp cày cường tráng chỉ còn vài bước, nó vừa há miệng chuẩn bị cắn thì lại phát hiện mình dùng lực quá mạnh, khiến đôi cánh không kịp thu lại. Bất đắc dĩ, nó phải để cơ thể béo ú của mình tiếp tục đà lao tới!

“Bốp.”

Không khí dường như cũng vọng lên tiếng động.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, con ong bắp cày cường tráng như thể bị đạn pháo đập trúng, lập tức đ.â.m đầu xuống đất. Sau đó, còn bị Đại Hùng cũng lao từ trên cao xuống ép lên người.

Con ong to choáng váng, chưa kịp hoàn hồn thì ngay lập tức cây kim trên đuôi béo tròn của Đại Hùng "vù" một tiếng chọc thẳng vào eo nó!

Trong chớp mắt, con ong to bất động.

Đang đứng trên đồi, Tống Đàm: ...

Cô nên nói gì đây? Ra tay nữa hay không đây?

Ánh mắt cô liếc một vòng qua bầu trời, phát hiện có khoảng một, hai trăm con ong bắp cày bay tới, trong khi đàn ong nhà mình chỉ có hơn năm chục con. Thực sự là lấy ít địch nhiều.

Nhưng nếu tính thêm cân nặng...

E hèm… nói thế nào nhỉ, đàn ong nhà cô, quả thực còn to, tròn, và béo hơn ong thường.

Chứng kiến sức sát thương của Đại Hùng, Tống Đàm dứt khoát không động thủ, chỉ khoanh tay dựa vào gốc cây đứng xem.

Đại Hùng và đàn ong nhà cô hoàn toàn không biết rằng cô chủ vô tâm giờ đây đang đứng ngoài quan sát. Sau khi bất ngờ chiến thắng trong màn đầu tiên, Đại Hùng càng tự tin và hăng hái hơn!

Chẳng mấy chốc, nó lại dùng đôi cánh nhỏ xách thân hình mập mạp bay lên, nhắm vào một con ong to khỏe khác.

“Vù vù vù… bốp!”

Lần này, nó còn khôn hơn. Khi lao vào, cây kim ở đuôi đã nhắm ngay đối phương mà chọc!

Mặc dù Đại Hùng không có nọc độc (vì là ong chúa),nhưng chỉ cần đ.â.m trúng, con ong to kia còn sống nổi sao?

Rất nhanh, nó đã rơi xuống đất bất động.

Chưa đầy một phút, với màn lao tới và rút lui liên tục, đã có hơn chục con ong lớn nằm la liệt dưới đất.

Tống Đàm nhìn mà chỉ biết tặc lưỡi khen ngợi!

Không chỉ Đại Hùng, ngay cả mấy con ong vô dụng chỉ đủ để ăn no nhà cô giờ cũng bất ngờ lao tới càn quét, đụng đâu thắng đó!

Đàn ong kêu vo ve, bay hỗn loạn khắp nơi, thỉnh thoảng phối hợp thêm mấy nhát “kết liễu” từ đồng đội.



Trận chiến giữa hai bên lúc này dường như rõ ràng thiên về phe Đại Hùng. Đám ong lớn xui xẻo này...

Tống Đàm đoán tổ ong kia tổng cộng cũng chỉ vài chục đến trăm con ong lớn, giờ thấy ong nhà mình, có lẽ cả đội hình đều đã ra trận.

Ai mà ngờ được, tổn thất ê chề thế này, đúng là bi thương khôn xiết dưới vóc dáng to lớn của Đại Hùng…

Những con còn lại chẳng đáng lo ngại nữa.

Trận “chiến tranh” kéo dài khoảng mười lăm, hai mươi phút, đến khi Đại Hùng cũng rơi xuống cỏ, toàn thân run rẩy, Tống Đàm mới bước tới, dùng tay chọc nhẹ cái đuôi tròn ụ của nó.

“Còn sống không?”

Từ đầu đuôi lại “phụp” một tiếng, một cây kim b.ắ.n ra, nhưng sau khi cảm nhận hơi thở quen thuộc, Đại Hùng khẽ động thân mình, rồi tiếp tục vùi đầu trong bụi cỏ.

Tống Đàm... May mà tay cô nhanh!

Được rồi, xem ra không bị thương, chỉ là kiệt sức thôi.

Nhưng Đại Hùng béo ăn chực nuôi lâu như vậy, hôm nay cuối cùng cũng biết trông nhà giữ cửa, thực sự khiến cô cảm thấy một niềm an ủi như ‘con cái làm rạng danh’.

Đang định suy nghĩ xem có nên cho nó thêm một chút linh khí nữa hay không, thì thấy Đại Hùng nằm trên mặt đất nghỉ ngơi một lúc, đột nhiên lại lảo đảo bay lên, sau đó nhắm vào tổ ong gần nhất, lao đầu chui vào cái lỗ nhỏ cho ong ra vào.

Cái lỗ đó được mở riêng, chỉ to cỡ ngón cái, vậy mà thân hình tròn béo của nó chui vào, bị mắc kẹt mà chẳng cần cố gắng gì cũng không tuột xuống được.

Giỏ phấn hoa trên chân sau của nó đã rơi mất từ lâu, chỉ còn vài hạt phấn vàng lẻ tẻ dính trên lớp lông.

Tống Đàm mở tổ ong ra nhìn vào bên trong, chỉ thấy mấy con ong thợ đang vất vả hết sức, rất tận tụy, cẩn thận lấy mật ong đã chế biến từ bánh tổ, từng chút một đút vào miệng Đại Hùng.

Con ong béo đó lắc lư đầu, trông vô cùng hưởng thụ.

Tống Đàm: …

Dù nó là công thần, nhưng với bộ dạng này, càng nhìn lại càng khiến người ta thấy bực mình.

Tống Đàm nghĩ một lát, cuối cùng không kìm được, chìa ngón tay ra “chóc” một cái búng vào m.ô.n.g nó.

Đại Hùng đang ăn mật ong do ong thợ đút cho, cái m.ô.n.g béo tròn không tự chủ mà thúc vào trong tổ ong, thậm chí nó còn không kịp phản ứng, chỉ biết hoảng hốt định vỗ cánh bay, nhưng phát hiện ra cánh cũng bị kẹt ở miệng tổ rồi!

Tuy nhiên, ngay sau đó, một luồng linh khí quen thuộc lại truyền vào thân thể nó, khiến nó lập tức thư giãn, giờ thì cứ thế mà mắc kẹt ở mép tổ ong, cả người lại đung đưa đầy mãn nguyện.

Tống Đàm rụt tay về, nhìn đám ong bắp cày ngổn ngang trên mặt đất, một hai trăm con nằm la liệt trông cũng khá hoành tráng… chẳng lẽ cứ để phí thế này sao?

Nghĩ một chút, cô quyết định gom hết lại, xách đến bên chuồng heo, rải một lượt cạnh ổ gà.

Bây giờ, mấy con gà đang chạy khắp núi kiếm ăn, đợi chúng về thấy bữa ăn thêm này chắc sẽ rất hài lòng.

Nhưng lũ heo con trong chuồng thì không vui rồi, chúng lục tục đẩy đến sát hàng rào, lại phát ra tiếng “ộp ộp ộp” như trời long đất lở.



Không biết ai nhìn vào sẽ nghĩ rằng chúng thiếu ăn bữa nào.

Tống Đàm: …

Được rồi được rồi!

Hiện giờ tâm trạng cô đang khá tốt, liền dùng nhánh cây gắp từng con ong bắp cày lên, mỗi con heo được một con, coi như chia đều phúc lợi.

Heo thì cái gì cũng ăn, nhưng khi đưa vào miệng nhai hai lần, chúng lại quay đầu tiếp tục chơi trong chuồng, rõ ràng là không vừa khẩu vị.

Kén chọn đến vậy sao?

Tống Đàm nhìn đám heo nửa lớn nửa nhỏ, giờ thì cô gật đầu hài lòng, với tạng này, đến Tết không tăng 300 cân là không được đâu?

Về đến nhà, vừa thấy Kiều Kiều đang sốt ruột nhìn mình, Tống Đàm cũng không giấu diếm, còn khen ngợi:

“Kiều Kiều, Đại Hùng em nuôi hôm nay lập công lớn rồi, ong bắp cày vừa rồi kéo đến bị nó đánh tan tác, giờ c.h.ế.t hết cả rồi.”

“Thật ạ?” Kiều Kiều nhảy cẫng lên cao ba thước, “Đại Hùng lợi hại vậy sao? Nhưng mà…”

Cậu quay đầu nhìn Tống Hữu Đức, “Ông nội, nọc của ong bắp cày không phải có độc sao? Đại Hùng hình như không bị gì.”

Hồi trước khi bắt nó, cậu cũng bị chích một phát, bôi thuốc xong rất nhanh là khỏi.

Tống Hữu Đức làm sao trả lời được?

Hai con ong đánh nhau, ông có thể nói rõ đầu đuôi ngọn ngành hay sao? Chẳng lẽ bảo tin hay không tin đây?

Cuối cùng là Tống Đàm lên tiếng: “Không phải, là Đại Hùng được em nuôi mập khỏe quá, cứ lao thẳng lên, ong bắp cày bị nó đè c.h.ế.t hết.”

Không hiểu sao, câu trả lời này vừa kỳ lạ lại vừa hợp lý.

Mọi người đều im lặng, sau đó chỉ nghe thấy Kiều Kiều reo hò, vội vàng chạy về phòng ôm ra bộ dụng cụ quay mật ong, khệ nệ bê theo thùng lớn hỏi: “Thế… chị ơi, em có thể cho Đại Hùng ăn thêm chút mật ong được không? Thưởng cho nó!”

Tống Đàm liếc nhìn cậu: “Nó đã ăn rồi.”

Hơn nữa, ăn rất thành thạo.

“Kiều Kiều, nói thật cho chị biết, bình thường em đã cho nó ăn bao nhiêu mật ong rồi?”

Kiều Kiều đứng đó, ngó đông ngó tây, mãi mới lúng búng nói: “Chỉ… chỉ một chút xíu thôi…”

Tống Đàm: …

Chút xíu chắc là ‘cả tỷ chút’!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.