🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Thực ra Tống Tam Thành biết rõ mọi chuyện là như thế nào, chỉ là giờ muốn nghe thêm chi tiết mà thôi.

Trẻ con lớn lên là thế, không còn như lúc nhỏ bị ấm ức thì biết chạy về nhà khóc. Khi lớn rồi, chỉ biết tự chịu đựng.

Chuyện lớn như tai nạn xe cũng không dám nói ra. Tại sao không dám nói? Trong lòng Tống Tam Thành hiểu rõ, một là sợ gia đình lo lắng, hai là chắc chắn sợ nằm viện làm tốn thêm tiền.

Nghĩ đến đây, ông lại càng quyết tâm kiếm tiền nhiều hơn! Ông nhìn mái tóc con gái giờ đây đen dày óng mượt, rồi lại nhớ đến lúc mới trở về, trên đầu còn dán một miếng gạc vuông nhỏ để che vết thương…

Ngay lập tức, ý chí trong ông bừng bừng.

“Đàm Đàm, cha lên núi xem hoa đào đã hái đến đâu rồi.”

“Được ạ!”

Tống Đàm đáp lời rất tự nhiên.

Hiện tại trong ruộng không có nhiều việc, trên núi cũng chẳng có bao nhiêu, thỉnh thoảng chỉ có việc chăm sóc dưa hấu cần bấm đọt hay mấy luống rau trên núi cần nhổ cỏ. Một mình Trương Vượng trên núi làm còn tỉ mỉ hơn tất cả mọi người cộng lại.

Chú Trương trong lòng chất chứa một nỗi niềm, không có việc làm ngược lại cảm thấy khó chịu.

Nhưng ngày ngày ở trong vườn đào, được chút linh khí nhẹ nhàng thấm vào, ông không nhận ra là tinh thần và sắc mặt đã tốt lên rất nhiều trong thời gian này.

Nỗi đau do vợ mất cũng dần nguôi ngoai.

Không bao lâu nữa, qua ngày cúng thất tuần, ông cũng có thể an tâm cùng nhà Tống Đàm ngồi ăn cơm rồi.

Ngô Lan thì tiếc rẻ đám trà trên núi, mỗi ngày đều cùng Vương Lệ Phân tranh thủ đi hái trà. Ông nội ở nhà làm mấy việc lặt vặt, còn Tống Tam Thành… ông cũng tham gia làm cùng.

Trong nhà chẳng có sự phân công rõ ràng, cũng không có việc gì quá quan trọng, chỉ đơn giản là mọi người không ai chịu ngồi không.

Nhắc đến trên núi, Tống Đàm lại nhớ ra. Lần trước, ân nhân cứu mạng giới thiệu một khách hàng lớn cần rất nhiều mật ong, nhưng lúc đó chỉ còn 43 hũ trong kho nên đã đưa hết cho họ.

Bây giờ không biết người ta còn cần không?

Trên cửa hàng trực tuyến cũng có nhiều người hỏi mua mật ong.

Đã lâu vậy rồi, chắc có thể thu hoạch thêm một ít rồi nhỉ?

Nghĩ vậy, cô lập tức cao giọng gọi:

“Kiều Kiều, đi lên núi xem mấy tổ ong đi!”

Kiều Kiều lập tức chạy ra: “Sáng nay em vừa xem rồi, chúng lại sinh thêm nhiều ong con, tổ đã đầy hết cả rồi!”

“Thật hả?” Giờ việc này toàn giao cho Kiều Kiều, dù sao cũng không có vấn đề lớn, Tống Đàm cũng không quá lo lắng. Nghe nói vậy, cô liền đáp ngay: “Để hôm nào chị đi mua thêm hai thùng ong nữa.”

Tự làm thì cũng được, nhưng không cần thiết, tốt nhất là đến chỗ mấy người nuôi ong, họ có nhiều cái này lắm.



Hai chị em bắt đầu hướng về phía sau núi đi.

Trên đường đi, Kiều Kiều vừa đi vừa khoe:

“Chị, thầy Tần dạy em cách lên mạng tìm tài liệu học, giờ em biết loài ong của chúng ta gọi là ong mật Trung Hoa. Đây là loài được Bộ Nông nghiệp… ừm… giống vật nuôi… ừm… bảo tồn tài nguyên di truyền cấp quốc gia!”

Thuật ngữ này hơi dài, cậu bé phải nghĩ một lúc mới nói được hết.

Tống Đàm nghe mà thật sự không biết chuyện này, cô ngạc nhiên: “Thật sao? Quan trọng vậy à?!”

“Ừm!”

Kiều Kiều gật đầu thật mạnh, bắt đầu đếm trên đầu ngón tay: “Vì chúng có sức thu thập mạnh, thời gian lấy mật dài, khả năng thích nghi cao, chống bệnh tốt, ăn ít, rất phù hợp với nước mình.”

Cậu càng nói càng tự hào, chỉ cảm thấy bầy ong của mình quả thực là xuất sắc nhất thế gian.

‘Được!’

Tống Đàm rất ủng hộ thái độ này của cậu: “Đã giao ong mật cho em rồi, em có trách nhiệm là đúng. Sau này chịu khó học thêm kiến thức, lỡ có vấn đề gì, còn biết đường mà xử lý!”

Kiều Kiều cũng nghiêm túc nhận nhiệm vụ này: “Em vẫn luôn học hỏi mà!”

Lúc này, cậu bước đến trước một hàng năm thùng ong, xung quanh ong mật bay vo ve, nhưng với hai chị em, chuyện bị ong đốt chẳng đáng lo ngại, ngược lại, dưới tán cây này còn cảm thấy vô cùng yên bình.

Kiều Kiều thuận tay mở thùng ong, vừa định rút một tấm tổ ong ra thì bỗng nhiên thấy trong thùng ong, ong mật đang dần tụ lại thành một khối tròn.

Ngay trước mắt hai người, kích thước khối tròn ấy đã nhanh chóng lớn bằng một quả bóng bàn!

‘Cái gì đây?’

Tống Đàm có chút khó hiểu, nhưng Kiều Kiều sững người một chút rồi lập tức hốt hoảng:

‘Chị ơi, là ong bắp cày!’

Tống Đàm lúc này mới nhận ra, trong khối tròn ấy là ong bắp cày.

Thứ này chính là thiên địch của ong mật. Chúng có thể cắn đôi ong mật chỉ trong một cú đớp, và điều đáng sợ hơn là chúng không chỉ g.i.ế.t để ăn, mà còn g.i.ế.t hàng loạt rồi mới rời đi!

Nọc độc của ong bắp cày cực kỳ nguy hiểm, người thường chẳng ai dám trêu chọc.

Chiếc kim của chúng còn có thể đ.â.m đi đ.â.m lại, khác với ong mật, đốt người xong là chết.

Tình hình bây giờ rất căng. Bị ong bắp cày nhắm đến, phải nghĩ cách bảo vệ đàn ong mà không để lộ dấu vết mới được...

Tống Đàm còn đang trầm ngâm thì Kiều Kiều đã đưa tay bắt lấy khối ong tròn ấy.

“Cẩn thận!”



Tống Đàm chưa kịp cảnh báo thì Kiều Kiều đã nhanh tay vuốt ve khối ong mật bằng ngón tay của mình.

Ngoài dự đoán, dù trong tình huống căng thẳng, đàn ong cũng không tấn công cậu. Chúng chỉ tụ tập vo ve, sau một lúc lâu mới dần dần tản đi.

Cuối cùng, trên tay Kiều Kiều chỉ còn lại một khối nhỏ cỡ quả trứng cút, nằm yên bất động.

Kiều Kiều đỏ hoe mắt.

Lúc này, cậu tách khối ong nhỏ ấy ra, chỉ thấy những con ong mật bọc bên ngoài đều đã chết.

Ở trung tâm, một con ong bắp cày to lớn bị quấn chặt, cũng nằm cứng đờ, không động đậy.

“Chắc là con ong bắp cày này chui vào thùng ong bị phát hiện, đàn ong mật liền bao vây để không cho nó quay về báo tin.”

Tống Đàm không hiểu về ong mật nhiều bằng Kiều Kiều, lúc này mới bước đến, xoa đầu cậu bé một cách xót xa: “Chúng làm vậy là...”

Kiều Kiều buồn rầu nói: “Ong bắp cày sợ nóng, nhiệt độ cơ thể chúng thấp hơn ong mật. Vì vậy, ong mật muốn g.i.ế.t chúng thì chỉ có cách bao vây lại làm chúng c.h.ế.t nóng.”

“Nhưng trong lúc bao vây, ong bắp cày cũng đốt c.h.ế.t một số con ong mật bên trong.”

Khoảnh khắc này, Tống Đàm không biết nên cảm thấy gì.

Quy luật sinh tồn trong tự nhiên, kẻ thích nghi mới tồn tại, sự cạnh tranh khốc liệt hơn bất cứ gì mà con người có thể hình dung.

Nhưng bất kể là sinh mệnh nào, sự đấu tranh vẫn luôn mãnh liệt như thế.

Còn Kiều Kiều, lại có một trái tim vô cùng mềm yếu... Không nỡ làm hại chuột đồng chưa mở mắt, giờ lại đau lòng vì đàn ong chết.

Đứa trẻ này...

Tống Đàm chỉ thở dài một tiếng: “Chỉ có một con ong bắp cày thôi sao?”

Kiều Kiều cẩn thận đặt khối ong xuống đất, rồi kiểm tra trong thùng ong, thấy mọi thứ đã trở lại bình thường, liền nhanh chóng đóng thùng lại, vẻ mặt nghiêm trọng:

“Không, thường thì sẽ có vài con ong bắp cày làm nhiệm vụ trinh sát! Chắc chắn còn con khác đã quay về tổ rồi!”

Cậu quyết tâm: “Em sẽ ở đây canh giữ!”

“Đợi ong bắp cày đến, em sẽ đuổi chúng đi!”

Tống Đàm: ...

Vừa nghĩ rằng cậu bé này đã trưởng thành hơn chút.

“Chỉ mình em? Em định lấy gì để đánh đuổi ong bắp cày? Chúng có độc đấy, bị đốt một phát còn đau hơn lần trước bị Đại Hùng cắn nhiều!”

“Nếu bị sốc phản vệ hay gì đó... Em không sợ nhưng chị sợ đấy!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.