🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Màn đêm buông xuống, làng quê dần chìm vào khói bếp lững lờ.

Ở ngôi làng già nua chậm rãi này, những người trung niên và cao niên còn ở lại vẫn quen với nếp sống chậm ngày xưa. Người trẻ hơn thì dùng bếp ga, còn người già vẫn trung thành với bếp củi.

Vì thế, mỗi khi đến giờ cơm, khói bếp từ các nhà bốc lên nghi ngút, hòa vào ánh xanh thẫm của trời đêm, khiến tâm hồn con người cũng trở nên tĩnh lặng.

Nhưng... sự tĩnh lặng ấy dĩ nhiên không bao gồm Tống Tam Thành.

Hôm nay, ông dẫn theo Kiều Kiều cặm cụi cuốc một mảnh đất lớn. Nhìn cậu bé nghiêm túc gieo ngô, trồng cao lương theo ý mình, ông mới vác cuốc trở về nhà.

Trên đường về, ông còn ghé qua ngôi nhà cũ của mình.

Căn nhà này đã gắn bó với ông suốt 20 năm. Đúng, hai mươi năm tròn!

Lớp sơn trắng trên tường được sơn lại cách đây 6 năm, mái tôn trên đầu thì ba năm trước bị gió lớn thổi bay hai tấm, phải lợp tạm lại. Nhà bếp và phòng ăn bên trái cũng được cải tạo và mở rộng dần dần sau này.

Trong nhà kho chất đầy dụng cụ của ông, cả cần câu nữa.

Thế mà giờ đây…

Đứng trong sân, ông nhúng khăn vào nước, vắt khô rồi lau mồ hôi khắp người.

“Xây nhà bây giờ thật là đáng nể!”

Giọng ông đầy ngạc nhiên xen lẫn háo hức:

“Mới nửa ngày mà nhà cũ đã bị dỡ tan hoang, gạch, ngói, xi măng đều được xe xúc gom sạch về một góc.”

“Lớp xi măng trên nền nhà cũng bị cạy lên hết, đến mức có thể nhìn thấy đất phía dưới.”

“Khi tôi về, họ vẫn chưa làm xong, đang dùng vôi rắc đường kẻ, bảo là mai sẽ đào móng và mương dẫn nước theo đó, thật sự nhanh quá!”

Ngô Lan cũng tràn đầy mong đợi.

Bản vẽ thiết kế mà Triệu Phương Viên đưa cho cả nhà đã xem, ngay cả mô hình 3D cũng đã được thấy. Nhưng người quê luôn quan niệm "mắt thấy mới tin", bản vẽ dù đẹp đến đâu, xây lên thực tế sẽ ra sao thì không ai dám chắc.

Thế nhưng, nhìn tiến độ hiện tại, hai vợ chồng lại càng thêm kỳ vọng vào bản thiết kế đó.

“Ông xem, nếu xây xong, chẳng phải nhà mình sẽ là biệt thự đầu tiên trong làng à? Lại còn biệt thự lớn nữa!”

“Hiểu gì mà nói!”

Tống Tam Thành hùng hồn:

“Đây gọi là nhà vườn kiểu Trung!”

“Kiểu gì chứ? Vườn người ta có cầu nhỏ, nước chảy róc rách. Nhà anh giỏi lắm cũng chỉ là đào cái ao to ở góc sân. Nếu không nuôi thêm ít cá thì mùa hè đầy muỗi mất thôi!”

Tống Tam Thành chưa kịp khoe khoang thì Tống Hữu Đức đã lên tiếng phản bác.



Còn Vương Lệ Phân, tuy hơi ngượng ngùng nhưng cũng góp lời:

“Sân nhà mình rồi cũng phải sửa lại, nhưng đừng làm quá cầu kỳ, tôi không quen.”

Ngôi nhà cũ này có khi còn nhiều tuổi hơn cả Tống Tam Thành. Tống Đàm đã nhờ Triệu Phương Viên vẽ sẵn một bản thiết kế. Ngay lúc này, cô lập tức khẳng định:

“Bà nội cứ yên tâm, con làm chu toàn cho bà!”

Vương Lệ Phân bật cười:

“Lo thì cứ để con lo, ai bảo cháu gái bà giỏi thế! Nhưng tiền thì không được để con bỏ ra đâu.”

“Nhà cho chúng ta thì là trách nhiệm của cha các con với bác cả. Hai chúng ta cũng có chút tiền tiết kiệm.”

“Ta tính thế này, hai ông bà già chúng ta góp 4 vạn tệ, cha và bác cả con mỗi người góp thêm một ít, vậy là đủ để cải tạo nhà cửa rồi.”

“Đúng đấy.”

Nghe thế, ông Tống Hữu Đức thích khoe khoang cũng gật gù đồng tình.

Cháu gái mua xe điện nhỏ cho, đó là lòng hiếu thảo. Nhưng xây nhà mà để cháu phải lo, thì hai ông bà sinh con trai làm gì?

Huống chi, hai ông bà già sống, cần gì vườn kiểu cách? Chỉ cần làm lại gian chính sáng sủa, chỉnh lại phòng ngủ, lắp thêm bồn cầu, tuổi già rồi, ngồi xuống đứng lên khó khăn.

Còn nhà tắm, cứ sửa cho ấm cúng hơn chút là được rồi.

Kính cửa sổ phải lắp lại, hiện tại mấy cái kính vẫn là loại khung gỗ sơn đỏ cũ kĩ, với những ô nhỏ vuông vuông, tối tăm u ám, vá rồi lại vá, chẳng sáng sủa chút nào.

Căn nhà đất kế bên cũng phải dỡ đi, xây lại thành kho nhỏ thôi.

Tống Hữu Đức đã tính toán nhiều lần, còn đi hỏi đội xây dựng về giá vật liệu, chi phí vật liệu cũng không tốn quá nhiều.

Con trai cả tuy hay kêu nghèo, nhưng nhà cửa tài sản ở khu trung tâm thành phố ra sao, Tống Hữu Đức không phải kẻ ngốc.

Nhiều hay ít thì mười mấy hai mươi vạn chắc chắn là có.

Người đàn ông này suốt mấy năm cũng chưa từng trông mong gì nhiều ở con cái. Đến giờ phút này, ông chỉ muốn có một căn nhà thoải mái để dưỡng già.

Con trai út tuy nghèo, nhưng có cô con gái giỏi giang. Trước đây ông không dám mở lời, nay thấy tình hình con cái dần tốt đẹp hơn, ông mới quyết tâm đưa ra ý kiến này.

Nói thật, cũng nhờ có Tống Đàm mới mạnh dạn vậy.

Vì tiền công của đội xây dựng cũng không phải con số nhỏ!

Tống Hữu Đức thực ra đã cùng Vương Lệ Phân bàn bạc, sau này khi qua đời, tiền bạc sẽ chia đều cho ba đứa con, còn ngôi nhà cũ sẽ để lại cho Tống Đàm và Kiều Kiều.

Để lại cho Tống Đàm, bởi hai người biết ơn sự hiếu thuận của cháu gái.

Để lại cho Kiều Kiều, vì họ thương cậu bé.



Đối với Tống Hữu Đức, người từ lâu luôn muốn chia hết tài sản theo đúng quy tắc để con cả và cháu trai cả quản lý, đây đã là một sự nhượng bộ lớn.

Còn con trai cả và con gái… chuyện góp tiền xây nhà cho cha mẹ là lẽ đương nhiên!

Hai người đó chẳng bỏ công sức, thì mỗi nhà bỏ ra 8 ngàn tệ, vài năm sau khỏi cần phải nộp tiền phụng dưỡng nữa.

Hai ông bà có đất có tay, không sợ đói.

Về đồ đạc, nội thất, thôi thì Tống Hữu Đức biết chút nghề mộc đơn giản, những thứ như giường, bàn ghế, ghế đẩu, ông đều tự lo liệu được.

Còn điện máy thì chỉ cần lắp máy điều hòa, cái tivi cũ vẫn xem được, vậy là xong.

Tống Đàm cũng không phản đối.

Quy tắc ở thôn là như vậy, làm con trai mà chia tài sản rồi thì phải có trách nhiệm phụng dưỡng cha mẹ.

Cô nghĩ ngợi, cũng không đề cập đến việc tự mình sắp xếp nội thất, điện máy, nói ra chắc chắn sẽ bị phản đối.

Dẫu sao cứ làm trước đã, đến lúc ấy cô sẽ lên kế hoạch trước một bước.

Giờ phút này, mọi người đang tụ họp, bàn bạc chuyện gia đình, còn ông chú Bảy đã bắt đầu đổ dầu vào chảo, thêm một tô hành lá băm nhỏ phi thơm.

Đợi hành phi vàng óng, dậy hương thơm ngào ngạt, ông đổ vào một bát bột mì, xào cho đến khi chảo đầy ắp một lớp hỗn hợp hành bột vàng óng dính kết, mới múc ra ngoài.

Hành lá lấy từ vườn rau, mùi thơm đậm đà tràn ngập, khiến cả nhà bất giác nuốt nước miếng.

Đang thèm nhỏ dãi thì hương thơm đó nhanh chóng tan đi, bởi chảo được rửa sạch, lại tiếp tục thêm dầu nóng, gừng và tỏi băm, phi thơm.

Bà thím Bảy đứng bên cạnh đổ vào nồi phần rau vừng đã luộc qua, chú Bảy thêm vào ít giá đỗ, xào nhanh tay.

Nghĩ ngợi một chút, cả ngày làm lụng vất vả, chỉ ăn rau xanh thì chẳng đủ no.

Thế là ông lại đổ thêm một bát t.hịt ba chỉ thái nhỏ, đã xào thơm vàng giòn, vào nồi, tiếp tục xào cùng rau.

Đến khi mọi người đã đói đến mức ngồi không yên, ông mới hào phóng thêm vào vài muôi nước, rồi thả vào đó những sợi mì tươi vừa cán.

Ở nồi bên cạnh, dầu đã sôi, bắt đầu rán trứng, sau đó rang chút lạc rồi giã dập, để vào bát.

Mấy cái chảo làm việc cùng lúc, nhưng ông chú Bảy vẫn ung dung điềm tĩnh, tay thoăn thoắt mà gọn gàng, phong thái đại đầu bếp thực sự rõ nét.

Kiều Kiều đứng bên cạnh phụ giúp, đã mồ hôi ướt trán vì sốt ruột.

Đợi khi mì trong nồi đã trở nên dính quyện, ông chú Bảy mới trộn thêm phần hành phi bột mì đã xào từ trước vào cùng.

Một bát lớn mì sền sệt rau vừng nóng hổi, rắc chút lạc rang giã dập lên trên, chan thêm ít dầu ớt thơm nồng, xung quanh đặt quả trứng chiên vàng ươm... (~^^~)

Bữa tối, ăn thôi!

Rau vừng trộn mì sền sệt!!! Thèm quá đi mất…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.