Màn đêm buông xuống, làng quê dần chìm vào khói bếp lững lờ.
Ở ngôi làng già nua chậm rãi này, những người trung niên và cao niên còn ở lại vẫn quen với nếp sống chậm ngày xưa. Người trẻ hơn thì dùng bếp ga, còn người già vẫn trung thành với bếp củi.
Vì thế, mỗi khi đến giờ cơm, khói bếp từ các nhà bốc lên nghi ngút, hòa vào ánh xanh thẫm của trời đêm, khiến tâm hồn con người cũng trở nên tĩnh lặng.
Nhưng... sự tĩnh lặng ấy dĩ nhiên không bao gồm Tống Tam Thành.
Hôm nay, ông dẫn theo Kiều Kiều cặm cụi cuốc một mảnh đất lớn. Nhìn cậu bé nghiêm túc gieo ngô, trồng cao lương theo ý mình, ông mới vác cuốc trở về nhà.
Trên đường về, ông còn ghé qua ngôi nhà cũ của mình.
Căn nhà này đã gắn bó với ông suốt 20 năm. Đúng, hai mươi năm tròn!
Lớp sơn trắng trên tường được sơn lại cách đây 6 năm, mái tôn trên đầu thì ba năm trước bị gió lớn thổi bay hai tấm, phải lợp tạm lại. Nhà bếp và phòng ăn bên trái cũng được cải tạo và mở rộng dần dần sau này.
Trong nhà kho chất đầy dụng cụ của ông, cả cần câu nữa.
Thế mà giờ đây…
Đứng trong sân, ông nhúng khăn vào nước, vắt khô rồi lau mồ hôi khắp người.
“Xây nhà bây giờ thật là đáng nể!”
Giọng ông đầy ngạc nhiên xen lẫn háo hức:
“Mới nửa ngày mà nhà cũ đã bị dỡ tan hoang, gạch, ngói, xi măng đều được xe xúc gom sạch về một góc.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3739718/chuong-269.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.