"Rầm!"
Theo tiếng nổ lớn, ngôi nhà cũ mà Tống Đàm đã ở suốt mấy chục năm cuối cùng cũng sụp mất nửa bức tường sân dưới cú vung tay mạnh mẽ của chiếc máy xúc.
Lúc này, đội thi công mỗi người một việc. Tống Đàm dẫn gia đình nhìn khu sân đầy kỷ niệm tuổi thơ, lòng vừa háo hức lại vừa bồi hồi.
Ngô Lan hiếm khi tỏ ra cảm tính, cũng lấy tay lau nhẹ khóe mắt.
“Năm xưa xây căn nhà này, cha các con phải nhờ người trong thôn giúp đỡ suốt bao ngày đêm! Giữa trời hè nắng cháy, da lưng tróc từng lớp mà cũng ráng hoàn thành. Sau đó, nào là mái, nào là căn bếp này kia, đều từng chút một mà góp nhặt xây nên…”
“Vì xây căn nhà này, nhà mình mang nợ mấy năm trời. Giờ thì…”
Tống Tam Thành có chút không tự nhiên, lên tiếng trấn an:
“Nói chuyện này làm gì, cuộc sống mình giờ càng ngày càng tốt. Chúng ta giờ đây hưởng phúc từ con gái, hưởng được thì cứ thoải mái tận hưởng đi...”
“Gì mà hưởng thụ!” Ngô Lan thu tay lau nước mắt, lườm ông một cái:
“Đừng tưởng ông giấu cần câu trong cái kho ấy mà tôi không biết! Tôi chỉ là không muốn chấp nhặt với ông thôi.
“Bao nhiêu việc nhà còn đó, ông lại mơ đi câu cá à? Mơ đẹp quá! Mau mau lên núi gọi người tới hái đào mỏ quạ đi.”
“Chỗ dưới rừng đào, bên bờ ao ấy, tôi thấy còn một mảnh đất trống. Hay ông dẫn Kiều Kiều qua gieo ít ngô với cao lương đi. Chứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3739715/chuong-266.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.