Tống Đàm liếc nhìn chiếc điện thoại để bên cạnh, cảm giác khó tả.
Ý là, mẹ cô hình như có giữ thể diện cho người ta, nhưng không giữ hoàn toàn.
Ví dụ như lúc này, Tần Quân đang dán mắt vào màn hình bình luận, cười phì lên.
“Trời ơi, cô có phải quên rằng mình vẫn đang phát trực tiếp không nhỉ?”
[Giữ thể diện rồi, nhưng cũng chưa trọn vẹn đâu.]
[Dù sao thì… tôi cũng muốn cười c.h.ế.t mất, hahaha.]
[Có mỗi tôi nhận ra rằng, dù tôi là thành viên VIP đáng quý của phòng live này, nhưng địa vị chẳng khác gì người ngoài sao?]
[Đừng nói nữa, thật đau lòng, đến giờ bình luận của tôi vẫn chẳng ai thèm ngó qua.]
Tần Quân… thì vẫn đọc đấy.
Nhưng đột nhiên lại nghĩ, không đọc bình luận cũng tốt, chẳng bị ảnh hưởng bởi ý kiến của người khác, thật là vui vẻ biết bao!
Dẫu cười là vậy, nhưng lời của Ngô Lan cũng không phải không có lý. Cậu cả và mợ cả trước đây đã từng đến giúp đỡ nhà cô mấy ngày liền.
Bất kể Ngô Lôi và Chu Lệ có làm gì, nếu nhà họ mà không cho cái này, cũng chẳng cho cái kia, thì ở nông thôn, việc này bị xem là không nể mặt, không quan tâm tình nghĩa họ hàng.
Tống Đàm không sợ, nhưng cô lo Ngô Lan sẽ cảm thấy không thoải mái khi quay về nhà bà ngoại.
Suy nghĩ một hồi, cô nhìn ra sân.
“Thất Bảo!”
Chú c.h.ó nhỏ đang chổng m.ô.n.g giữa đống củi khô lập tức phản ứng, nhảy cẫng lên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3738721/chuong-255.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.