Chu Lệ lập tức ngớ người.
Ngô Lôi vẫn còn cầm tấm phản quang, giờ đây cũng đứng sững tại chỗ.
Chỉ có Kiều Kiều là mặt đầy nghiêm túc:
“Cảm ơn chị Lệ Lệ, nhưng không cần bán hàng giúp đâu. Trà nhà chúng tôi cũng đắt lắm, lần sau nhìn Tiểu Trư thì đừng mạnh tay quá, không thì Đại Vương sẽ tức giận đấy.”
Qua ống kính livestream của ông chú Bảy, màn hình bình luận đầy ắp tiếng cười "hahaha…".
Sao mà nói đây, vẻ mặt của Chu Lệ lúc này còn phức tạp hơn cả đám thức ăn thừa trên máng lợn.
Mọi người đều vui vẻ cười nói.
[Mặc dù streamer có chút vụng về, nhưng cậu ta chưa từng dùng điều đó để làm trò tiêu khiển cho chúng ta, cần gì phải lợi dụng khuyết điểm của người khác?]
[Đúng thế, nhà người ta có ăn có uống, không cần bạn phải lo chuyện bi kịch hóa.]
[Nhưng phải nói, kiểu streamer ngây thơ này lại có thể khắc chế được "vua bi kịch" đối diện, quả thật rất hả giận.]
[Hả giận +1.]
Trong khi đó, Kiều Kiều vẫn lo lắng về đám bí ngô của mình. Cậu vẫy tay chào Ngô Lôi:
“Anh Lôi Lôi, anh chơi đi nhé. Em phải về dọn bí ngô rồi.”
Nói xong, cậu liền theo ông chú Bảy chậm rãi xuống núi.
Đi được một đoạn xa, vẫn có thể nghe thấy tiếng trò chuyện của họ mơ hồ vọng lại.
“Kiều Kiều, mỗi ngày con dạy gì vậy?”
“Nhiều lắm ạ, quay mật ong, cho lợn ăn, kéo cỏ…”
“Ấy, thế học trò này chắc là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3738718/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.