Làng mình giờ không có gì lạ khi mấy cô bác tầm bốn, năm mươi tuổi ở nhà cũng quay vài bước nhảy rồi đăng video lên mạng với hiệu ứng làm đẹp.
Ngô Lan lại chú ý đến một chuyện khác:
“Đúng là các cô cậu trẻ giỏi chơi thật đấy, quay video mà cũng có đủ thứ kỳ quặc. Tôi thấy cái giá đỡ điện thoại của cô ấy kéo dài cao được bằng cả một người, lại còn xoay góc được nữa. Chắc đắt lắm nhỉ?”
Tống Đàm nghe vậy liền giật mình.
Không phải vì gì khác, mà vì mẹ mình đã hỏi như thế, chắc hẳn là thích nhưng ngại không dám nói ra.
Nghĩ lại cũng đúng, trước đây Ngô Lan từng tập nhảy quảng trường và quay video, đều phải dựa điện thoại vào mấy thứ tùy tiện, rõ ràng rất bất tiện.
Giờ nhìn thấy giá đỡ điện thoại như vậy, có ai mà không thích chứ?
Nhà năm nay đầu tư nhiều thứ, tuy thu lại cũng không ít, tính ra không lỗ. Nhưng dù việc kinh doanh rất thuận lợi, cha mẹ trong nhà vẫn dùng điện thoại cũ, mẹ không có cả gậy selfie, huống hồ nói đến chiếc khăn lụa đỏ nổi tiếng trên mạng.
Còn về cần câu cá của cha... Thôi thì, giờ mỗi góc ao đều có thể kiếm tiền, việc nhà cũng còn bề bộn, tạm thời chịu thiệt một chút vậy.
Là một đứa con hiếu thảo, làm sao Tống Đàm có thể để mẹ mình chờ đợi thứ bà thích được?
Không nói thêm lời nào, cô liền liên hệ anh shipper ở trấn trên:
“Anh Tiểu Trương, chiều nay anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3737350/chuong-246.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.