Bữa trưa hôm đó, mọi người ăn uống khen ngợi không ngớt, ai nấy đều nói Kiều Kiều đúng là có thiên phú hơn hẳn ông chú Bảy, lần đầu vào bếp đã nấu ngon vượt xa thầy dạy… 
Ông chú Bảy ban đầu còn cười tít mắt nghe người ta khen, nhưng càng nghe càng thấy không ổn, cuối cùng mặt xụ xuống: 
“Đừng khen nữa, đừng khen nữa! Khen nữa nó chẳng biết mình là ai mất! Đây là vấn đề tay nghề nấu nướng sao? Mấy người không nhìn xem rau cải nhà mình trồng chất lượng thế nào à? Có phải loại lá măng trước đây sánh bằng được không?” 
Câu này thì đúng thật. 
Tống Tam Thành cầm thìa, múc một muôi lớn cải thảo xào khoai tây, chan nước sốt lên cơm, ăn từng miếng lớn đầy thỏa mãn. Không thể diễn tả hết sự sung sướng. 
“Rau cải nhà chúng ta đúng là ngon thật đấy! Chả trách, cái tay trồng rau của Tống Đàm cũng có nghề đấy chứ! Nhìn xem cải thảo thế này, vị ngon không chê vào đâu được!” 
Vừa nói, ông vừa quay qua chỉ huy Kiều Kiều: 
“Kiều Kiều, lần sau làm món này thì cho thêm mấy quả ớt khô vào nhé! Cái ớt này chẳng có vị gì cả!” 
Ớt không có vị gì sao? Rõ ràng là rau cải quá ngon, khiến các nguyên liệu khác trở nên mờ nhạt hẳn. 
Tống Đàm cười đáp: 
“Đợi nhổ hết đám cải này, chúng ta sẽ trồng ớt, để dành một ít cho cả nhà ăn.” 
Tống Tam Thành không phải nghiện ăn cay, nhưng món rau xào này không có chút vị cay thì 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3735589/chuong-226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.