Kiều Kiều xách hai xô nhựa đỏ chót đi lên núi. 
Đó là hai cái xô nhựa rất to, bên trong chất đầy đồ khô, trước khi lên núi chỉ thêm chút nước để đảm bảo khi ăn không bị quá khô. 
Có thể thấy, mọi người chăm heo rất chu đáo, ngay cả khẩu vị của chúng cũng được cân nhắc. 
Giờ cậu có sức lực hơn trước, nếu không thì việc cho heo ăn đã không đến lượt cậu làm. Dù sao, Tống Tam Thành đã lớn tuổi, cứ dùng sức mãi, Tống Đàm sợ ông sẽ bị đau lưng. 
Thế là nhiệm vụ vinh quang và quan trọng này được giao cho Kiều Kiều. Cậu làm việc rất chăm chỉ: cho heo ăn, cho c.h.ó ăn, cho gà vịt ăn, thậm chí là cả chú ngỗng Đại Bạch. Ngoài giờ học, trừ lúc xem Ultraman, hầu như toàn bộ thời gian cậu đều dành cho chúng. 
Lúc này, cậu khệ nệ xách hai cái xô đỏ leo lên núi, trong lòng lại thấy thương cho chú heo rừng nhỏ vừa mới phẫu thuật hôm nay. Không biết có phải đau mà không ăn nổi cơm không nhỉ? 
Trước đây mỗi khi cậu bị ốm, cũng thường không muốn ăn gì. 
Nhưng khi đến cửa chuồng heo, cậu thấy chú heo rừng nhỏ quen thuộc lại giống như thường ngày, húc đầu vào cánh cửa chuồng gỗ, nóng lòng đứng thẳng người lên, bám lấy cánh cửa. 
Rõ ràng trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện ăn uống. 
Kiều Kiều lập tức vui mừng hẳn lên. 
Cậu nghĩ ngợi một chút rồi bật livestream – lâu lắm rồi cậu không giảng bài cho “các em nhỏ” rồi, giờ đây 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3734636/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.