Triệu Phương Viên đã lang thang trên núi cả nửa ngày, thỏa mãn nhưng vẫn chưa muốn rời, tâm trí cứ mãi lưu luyến. 
Xuống núi rồi, thấy ngại ngùng, cô đành rúc vào phòng mình mà đóng cửa kín mít. 
Nói thêm một chút, vì nhà thật sự không còn chỗ ở, Kiều Kiều phải sang ngủ với ông bà, còn Triệu Phương Viên chiếm lấy phòng của cậu ấy. 
Lúc này, cô đang cắm đầu hoàn thành bản thiết kế, vài ngày nữa phải gấp rút đo đạc dữ liệu. Nếu tiếp tục kéo dài, thật sự không còn đủ không gian để ở! 
Nhưng chuyến dạo núi cũng khiến Tống Đàm bừng tỉnh: Cả hai bên hàng rào bảo vệ đều nên trồng gì đó mới phải. 
Kim anh tử thì không kịp mùa rồi, để sang năm cũng được. Năm nay có thể trồng vài loại rau quả khác, chăm sóc một chút là ổn. 
Dù sao trong nhà cũng có vài “kho báu nhỏ” cứ chạy nhảy khắp núi đồi mỗi ngày, chẳng lo gì. (“kho báu nhỏ” ở đây là mấy chú c.h.ó Bảo Bảo đó mọi người ^^ - Lời Editor) 
Nghĩ vậy, sau khi xuống núi, cô tìm Trương Yến Bình: 
“Anh Yến Bình, nếu thật sự không tìm được giống kim anh tử, thì thôi vậy. Em đang tính trồng vài thứ khác.” 
“Vậy em định trồng gì?” 
Tống Đàm ngập ngừng: “Còn chưa nghĩ ra…” 
Vì bên trong đã bị dây dưa hấu và cây đào chiếm hết chỗ, nên loại cần trồng tốt nhất là giống dây leo, tận dụng hàng rào mà phát triển. 
Đúng lúc ông chú Bảy đi ngang, nghe vậy liền trầm ngâm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3734632/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.