Trương Yến Bình trên đường về nhà cứ vừa đi vừa ngân nga hát.
Mười người thì có sáu người gọi thêm bánh bao. Tuy mỗi người chỉ thêm một, hai cái, cộng lại cũng chỉ được khoảng trăm tệ, nhưng gọi là gì đây?
Đây chính là khởi đầu tốt đẹp!
Anh ta vui sướng ra mặt, càng mong đợi bữa trưa hơn.
Quay sang Tống Đàm, lại thấy cô hơi nhíu mày: “Cỏ đậu tím nhà ta một cân bán được hai mươi tệ cơ mà.”
Hiển nhiên, cô cảm thấy mười tệ chẳng đáng là bao.
Trương Yến Bình giật mình:
“Đàm Đàm, không được tăng giá linh tinh đâu đấy! Cỏ đậu tím là hai mươi tệ một cân thật, nhưng em xem, trong một cái bánh bao chỉ có mấy cánh lá nhỏ xíu!”
“Cái bèo nổi trong máng ăn vịt nhà em còn nhiều hơn thế!”
So sánh thế này, người không biết còn tưởng nhà họ nấu ăn keo kiệt.
Tống Đàm nghe mà cạn lời.
“Em chỉ nói thế thôi, chủ yếu vẫn phải tìm khách hàng chịu chi chứ.”
Cô nghĩ đến mấy người khách sáng nay, liền hỏi: “Anh Yến Bình, anh xem mấy người anh mời hôm nay, ai là người có thể tiêu xài thoải mái không tiếc tiền?”
“Đàn ông mà,” Trương Yến Bình làm bộ hiểu biết lắm: “Chỉ cần đúng ý họ, họ sẽ chẳng bao giờ tính toán chi li.”
“Không tin thì hỏi cha em đi, trình độ câu cá của ông ấy tệ vô cùng, nhưng cũng chẳng cản được ông muốn mua cần câu xịn.”
“Người học kém thích sưu tập dụng cụ, người học giỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3732792/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.