Ông chú Bảy bước tới, cũng có chút lo lắng.
Nói thật, nhìn cái lồng đặt đầy ắp như vậy, cả đời này chưa từng thấy bao giờ!
Trước đây, lồng này hễ thu đồ thì chỉ cần gỡ dây, kéo nhẹ là mọi thứ rơi ra hết.
Nhưng giờ đây, đầy đến mức này thì kéo kiểu gì bây giờ?
Nhấc lên còn khó nữa là.
Tống Tam Thành đứng bên cạnh nhìn ngó trái phải, cười đến không khép miệng được, còn lấy điện thoại ra:
“Yến Bình à, đăng video lên vòng bạn bè như thế nào? Tới đây, chụp giúp dượng một cái.”
Nói xong liền ngồi xổm trước cái lồng, không quên dặn dò:
“Bảo là rảnh rỗi không có việc gì làm, khoe chút thu hoạch sáng nay thôi.”
Thật là một ngòi bút xuân thu khéo léo!
Tài năng của Tống Đàm mà gán hết vào mình, nếu để mấy anh em trong hội câu cá nhìn thấy, không biết họ có chảy nước miếng dài hai cây số không!
Trương Yến Bình âm thầm giơ ngón cái với ông dượng.
Tống Đàm nhìn qua hai cái rồi mới yên tâm hỏi:
“Sáng nay Đại Bảo đến gọi, có phải phát hiện cái lồng này không?”
“Chứ còn gì nữa!” Tống Tam Thành đang nhìn Trương Yến Bình đăng bài lên vòng bạn bè, đầu không buồn ngẩng lên:
“Sáng sớm Đại Bảo cứ sủa ầm ĩ, cứ tưởng có chuyện gì ghê gớm. Ai mà ngờ được, đến nơi thì ôi chao! May là con buộc cục đá vào, mà cục đá ấy còn sắp bị kéo xuống nước. Muộn thêm chút nữa chắc phải lặn xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3730080/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.