Việc hái tuyết nhĩ này, nếu không phải để tranh thủ bán hàng thì thực ra làm cũng rất thú vị.
Trên thân cây sồi màu nâu đen, từng bông tuyết nhĩ trắng ngọc được gắn lên, viền hơi trong suốt, từng lớp nếp gấp khiến chúng trông thật căng mọng và đáng yêu.
Sờ vào thì vừa mượt vừa dai, cảm giác rất thích tay, khiến người ta không muốn dừng lại.
Kiều Kiều len lỏi qua những hàng cây sồi được dựng lên ngay ngắn, mỗi khi tìm thấy một bông tuyết nhĩ đã lớn, cậu lại như phát hiện ra kho báu.
Tống Đàm khẽ động tâm.
“Kiều Kiều, hôm nay em có tiết học không?”
Vừa hỏi, cô vừa lấy ra chiếc điện thoại thứ hai và mở phần mềm phát trực tiếp.
Kiều Kiều lập tức phấn khởi, “Có chứ, có chứ! Nhưng mà kiến thức về tuyết nhĩ này em chưa học kỹ...”
Chưa học kỹ thì làm sao làm thầy giáo được chứ?
“Không sao.” Tống Đàm tỏ ra thoải mái. “Không biết thì không cần giảng. Chủ yếu là để mọi người xem Kiều Kiều nhà ta biết hái tuyết nhĩ rồi.”
“Được ạ!”
Kiều Kiều vô cùng hào hứng.
Từ khi trong làng không còn trẻ con, đã bao nhiêu năm rồi cậu chưa được chơi trò gì với bạn bè. Bây giờ được chơi cùng “các bạn nhỏ” trong điện thoại cũng rất vui.
Lúc này, cậu đã nóng lòng muốn bắt đầu.
Nói thật, vì gần đây không bán hàng, Tống Đàm cũng quên bẵng việc phát trực tiếp, đúng là không nên.
Dù không bán hàng, giờ có thể phát để thu hút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3728696/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.