Tống Đàm lái chiếc bán tải nhỏ, chở lô cây giống cuối cùng lên núi. Khi vừa từ trên núi xuống, cô thấy chiếc xe tải lớn phía trước như bị lửa đuổi sau lưng, ông chủ còn chẳng buồn chào hỏi, trực tiếp nhấn ga phóng đi.
Ngô Lan vừa từ sườn núi rẽ xuống, không khỏi ngẩn người:
“Ơ, sao lại đi rồi? Ta còn tính giữ họ lại ăn cơm, cố tình về sớm để nấu mà!”
Ở cổng, Trương Yến Bình đang dựa người, cười toe toét:
“Tống Đàm à, không phụ sự kỳ vọng, quả nhiên không để người ta về tay không!”
Ba anh em họ, mỗi người hai chai mật ong, một cân trà, và năm cân măng. Tất cả đều do Trương Yến Bình quyết định.
Đây là đãi ngộ cao nhất trong tất cả các khách hàng!
Sợ Tống Đàm không hài lòng, giờ anh ta còn nhỏ nhẹ giải thích:
“Người ta chạy từ xa tới giao hàng, sau này nếu có hợp tác tiếp, chúng ta giữ mối quan hệ thân thiết mà!”
Tống Đàm nhìn anh ta một cái, nghĩ bụng mình đâu phải keo kiệt đến thế. Trước đây không tặng là vì chưa cần thiết mà thôi.
Ngược lại, Ngô Lan giờ đã vui mừng hớn hở:
“Ui trời, Yến Bình, chỉ có con là hiểu chuyện!”
“Sao lại nói thế, Tống Đàm vừa thanh toán cho họ mấy chục ngàn tiền hàng, giờ họ lại trả về hơn ba ngàn... Số này chắc đủ tiền thuê nhân công ngày mai rồi nhỉ!”
Trương Yến Bình cũng phấn khởi:
“Thế thì măng khỏi cần đào nữa nhé!”
Tống Đàm suy nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3726430/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.