Vậy là, sau mấy ngày nhàn nhã, Trương Yến Bình lại cầm lấy cái cuốc.
Tre trong rừng mọc quá dày, nhiều cây chẳng mấy to khỏe, chen chúc nhau lớn lên trong những khe nhỏ. Vì thế, việc đào măng càng thêm khó khăn.
Một nhát cuốc bổ xuống, chẳng đào được măng, mà lại làm đứt một đoạn rễ tre. Thứ này rễ bám chặt vào đất, đan xen chằng chịt, muốn đào lên cũng chẳng dễ dàng gì, thực sự khiến người ta bực bội.
Tống Tam Thành cười lớn:
“Yến Bình, con đúng là không phải dạng người hợp với việc làm nông. Đào măng còn không bằng Tống Đàm nhà dượng! Đừng đào nữa, bên kia có mấy măng xuân non mới mọc, con bẻ đi.”
“Cái đó thì dễ làm.”
Giờ đây, nhờ linh khí của Tống Đàm, măng trong rừng tre đã mọc lên rất nhiều. Có những cây măng vẫn nằm trong đất chưa nhú lên, cũng có cây đã trồi lên được một đoạn.
Theo lý, măng trong đất thì non hơn, nhưng măng xuân lại có hương vị riêng, nên bất kể thế nào, Tống Đàm vẫn muốn đào hết để kiếm tiền.
Măng xuân chỉ cần dùng tay bẻ là có thể gãy ngay, mềm giòn vô cùng. Còn những cây măng chỉ mới nhú đầu trên mặt đất thì phải dùng cuốc để đào.
Một già một trẻ phân công hợp tác, hiệu quả cũng tạm ổn.
Trương Yến Bình thở dài:
“Phải nói là, nếu không phải thứ này bán được hai mươi đồng một cân, thì đúng là không xứng với công sức lao động của con.”
Nghe vậy, Tống Tam Thành nhíu mày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3726425/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.