Sau khi đến bệnh viện thị trấn, bác sĩ chụp X-quang và kết luận: xương đùi đã bị gãy, cần phải phẫu thuật tại bệnh viện tuyến thành phố.
Phẫu thuật này hơi phức tạp, cần đến bệnh viện hạng ba để đảm bảo an toàn. Nhưng chi phí ở bệnh viện hạng ba thường được bảo hiểm hoàn trả không nhiều. Cộng thêm bà cụ lại có một vài bệnh vặt khác, dù được hoàn trả một phần, chi phí vẫn dự tính khoảng một hai vạn tệ.
Trong lúc đang sắp xếp để nhanh chóng đưa bà cụ lên thành phố, các con cuối cùng cũng tranh thủ gọi điện thoại.
Điện thoại vừa kết nối, người con trai cả đã trách mẹ:
"…Không biết tận hưởng an nhàn! Có đồ ăn ngon, có chỗ ở thoải mái, sao cứ phải leo núi làm gì cơ chứ?"
Người con trai thứ hai cũng gọi tới, oán trách:
"Mẹ, mẹ không biết con đang bận việc thế nào sao? Con cái còn đang đi học, mẹ không thể để tụi con nghỉ ngơi một chút à?"
Cô con gái thì đích thân đến. Vừa đến, cô đã phàn nàn:
"Bệnh viện thị trấn ở đây gần, mẹ nằm đây thì mỗi ngày con còn có thể mang cơm cho mẹ. Mẹ mà lên thành phố, con lại phải túc trực trong bệnh viện. Giường bệnh đã chật, con còn chẳng có chỗ nào mà ngủ nữa!"
Bà cụ vốn ít nói, giờ chỉ im lặng nghe, nước mắt lưng tròng, cuối cùng không thốt nên lời.
Khi các con tìm hiểu chi phí chữa bệnh, thái độ lại càng khó chịu.
Theo phong tục ở làng, con gái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3726400/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.