Cả đêm Mạt Tư đều không ngủ được, thời thời khắc khắc đề phòng, chỉ sợ con thượng cổ mãnh thú kia tấn công Giản Thanh Vân và hắn.
Giản Thanh Vân thì cả đêm ngon giấc, cũng không biết có phải vì trong lòng ôm tiểu Bạch lông lá xù xì hay không.
Tiểu Bạch gừ gừ mấy tiếng, lúc này Giản Thanh Vân mới xoa xoa cặp mắt ngái ngủ của mình. Cô đứng dậy, nhìn tiểu Bạch lông lá xù xì nằm trên tấm lông thú, liền nắm da gáy của nó xách lên mắt đối mắt với nó, cô cười tít mắt nói: "Tiểu Bạch, chào buổi sáng."
Mạt Tư bưng canh thịt vừa bước vào nhà liền nhìn thấy Giản Thanh Vân ngây ngốc cười ha ha với con thượng cổ mãnh thú, tay hắn không tự chủ được mà run rẩy. Hắn chưa từng nhìn thấy con người nào thân thiết với thượng cổ mãnh thú như vậy.
"Giản - Thanh - Vân, ăn này." Mạt Tư để canh thịt trước mặt Giản Thanh Vân, nhìn thoáng qua thượng cổ mãnh thú rồi đi ra ngoài.
Canh thịt bây giờ Giản Thanh Vân ăn chính là phần tối qua còn dư lại một ít, mỗi người cũng chỉ được chia có một chút thôi. Giản Thanh Vân biết sáng nay đã không còn đồ ăn gì, cô vô cùng hối hận. Giản Thanh Vân thầm nhắc nhở mình, lần sau nhất định phải khống chế sức ăn của tiểu Bạch, nếu không sau này sẽ không đủ đồ ăn cho mọi người.
Khi mọi người đi săn thú, Giản Thanh Vân lại dắt theo tiểu Bạch tiến vào trong không gian tùy thân để đào hồ nước. Lại một ngày trôi qua, hồ nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-khoan-thai-noi-vien-co/10502/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.