Đống lửa dần dần dập tắt, lúc này đám người xung quanh mới tản đi, khi đống lửa còn một tia sáng cuối cùng Giản Thanh Vân mới mờ mịt nhìn về phía đám đàn ông nửa người mặc da thú, trong lòng không nhịn được thở dài, đứng dậy đi vào hang động với Mạt Tư. 
Trong sơn động tối đen một mảnh, Mạt Tư không bị bóng tối cản trở, dắt Giản Thanh Vân đi vào sâu trong động. Ngược lại Giản Thanh Vân phải mất một lúc mới nương theo ánh trăng nhìn thấy vài bóng người trong sơn động. 
Hai người đi tới góc khuất nhất, Mạt Tư phủ thêm một chút cỏ khô lên mặt đất để Giản Thanh Vân nằm lên, chính hắn cũng nằm ở bên cạnh. 
Ban ngày Giản Thanh Vân thấy rất nhiều da thú trải trên mặt đất, có lẽ những da thú này là họ trải để nằm rồi. 
Nằm bên canh Mạt Tư, Giản Thanh Vân không được tự nhiên lắm. Bình thường Mạt Tư đều ngủ cách cô vài mét, nhưng hôm nay khoảng cách giữa hai người lại không quá một mét, cô rất không quen. 
Trong khi đang cảm thấy khó chịu, đột nhiên Giản Thanh Vân nghe âm thanh sột soạt sột soạt bên cạnh. 
Nương theo ánh trăng chiếu vào, Giản Thanh Vân híp mắt, mơ hồ nhìn thấy đại khái cách đó ba mét có hai bóng người, một người cao lớn, một người hơi thấp bé. 
Giản Thanh Vân có chút mờ mịt, bọn họ đang làm cái gì vậy? 
Không lâu sau, Giản Thanh Vân liền thấy bóng người cao lớn kia đè bóng người thấp bé xuống bắt đầu kích thích. Mơ hồ còn nghe được âm thanh thở 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-khoan-thai-noi-vien-co/10493/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.