- Giỏi giỏi giỏi, ăn được thì tốt rồi. Xuyên Tử của chúng ta là đứa có phúc.
Bà nội lão Trần thị vỗ đầu cậu với vẻ mặt hiền hòa.
Cố Thanh Vân tỏ vẻ ngây thơ gật đầu.
Trong nhà chỉ có cậu là người duy nhất có thể ăn một chén canh trứng mỗi sáng, đó là để bổ sung dinh dưỡng cho cậu.
- Ông, bà, ăn cơm thôi.
Đúng lúc này, giọng nói lanh lảnh của Đại Nha chín tuổi truyền đến. Tướng mạo cô bé thanh tú nhưng nước da hơi héo rũ. Thực ra không phải chỉ riêng cô bé, cả thôn ai cũng thế này, xanh xao vàng vọt.
Sau khi Cố Thanh Vân đến đây mới phát hiện ra rằng nhiều người trên TV mà cậu từng xem đều mặc áo dài hoặc váy dài, nhưng bây giờ tất cả những gì cậu trông thấy là dân chúng mặc quần và áo ngắn vải thô. Nếu không phải kiểu quần áo khác nhau thì cậu đã cảm thấy chẳng khác mấy với hiện đại rồi. Quần áo của phụ nữ không quét đất, mà chỉ che mũ giày, khi đi đường sẽ lộ ra kiểu dáng của đôi giày.
Theo cậu thấy, dân chúng thường xuyên phải đi làm ruộng, mặc áo rộng rất bất tiện, nên loại áo ngắn và bó này chỉ dành riêng cho người dân lao động, và tất cả đều được dệt từ vải bố.
Ở nhà họ Cố, canh cửi cũng là một trong những thu nhập quan trọng của gia đình. Ưu điểm của vải bố là có độ bền cao, hút ẩm, dẫn nhiệt, thoáng khí tốt, nhược điểm là mặc không được thoải mái,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-khoa-cu-thoi-co-dai-cua-con-nha-nong/2984695/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.