Chương trước
Chương sau
Editor: Cà Rốt Hồng 
......
"Cái gì!" Lý phu nhân sẩy tay đánh rơi một chén trà, vẻ mặt sửng sốt kêu lên, "Các ngươi, các ngươi nói gì?"
"Phu nhân, Phật đường đều thu dọn xong, mời ngài theo lão nô!" Phía dưới một lão ma ma buông mí mắt xuống, giọng nói không thay đổi nói, "Lão phu nhân giao phó, ngài không cần phí tâm thu dọn, tất cả các thứ đều đã chuẩn bị ở Phật đường......"
Từ đường của Lý gia cũng không có ở kinh thành, Lão phu nhân đặc biệt tu sửa một phật đường nhỏ ở trong phủ này để thờ cúng nhi tử của mình, mỗi ngày có người phụ trách quét dọn cùng công việc thờ cúng.
"Không thể nào, tại sao có thể như vậy......" Lý phu nhân lẩm bẩm hỏi.
"Mấy ngày nay lão gia báo mộng cho Lão phu nhân, trách Lão phu nhân để cho một mình lão gia cô đơn......" Một bà tử khác không nhanh không chậm  giải thích.
"Tại sao có thể có chuyện như vậy? Ta muốn đi gặp Lão phu nhân!" Lý phu nhân bỗng nhiên đứng lên, không có chút lễ nghi nào xông ra ngoài.
Hai lão ma ma không đề phòng, cho nên để Lý phu nhân xông ra ngoài, hai người nhìn nhau một cái, bước nhanh đuổi theo.
Nha hoàn bà tử đầy viện còn lại hai mặt nhìn nhau, không lâu sau liền tụm năm tụm ba nhỏ giọng nghị luận với nhau......
"Nội tổ mẫu, người cẩn thận một chút......" Trong thượng phòng, Đại thiếu phu nhân đỡ Lão phu nhân mới vừa ngủ trưa dậy lên giường thấp.
"Đứa bé ngoan, khổ cho ngươi!" Lão phu nhân tươi cười đầy mặt lên tiếng.
Đại thiếu phu nhân vừa kéo tấm chăn lông nhỏ, đang chuẩn bị mở miệng dụ dỗ Lão phu nhân mấy câu lần nữa, bên ngoài liền truyền đến một trận tiếng động lớn.
"Chuyện gì xảy ra?" Đại thiếu phu nhân quay đầu lại rất là uy phong cao giọng quát hỏi, nhất thời ngay cả chuyện đang làm trong tay cũng quên.
Trong lòng Lão phu nhân một trận chán ghét, trên mặt mơ hồ có vẻ không kiên nhẫn, những năm gần đây, vẫn chưa có người nào dám ở trước mặt mình càn rỡ như thế......
"Mẫu thân, con dâu đã làm sai điều gì, mà người lại muốn phạt con dâu đi Phật đường?" Lý phu nhân liều mạng xông tới húc đầu hỏi.
"Thế nào? Ngô ma ma, Lưu ma ma không có nói rõ với ngươi! Ai nói là phạt ngươi......" Lão phu nhân tự mình động thủ đắp kín tấm chăn, cũng không ngẩng đầu lên hỏi.
"Mấy năm nay tại sao Lão gia lại không có báo mộng cho con dâu?" Lý phu nhân hỏi ngược lại.
"Mời phu nhân các ngươi đi Phật đường đi!" Lão phu nhân nhắm mắt lại phân phó nói.
"Bà đừng mơ tưởng! Năm đó Lý gia các người mua chuộc người làm mai, lừa ta gả vào, không đến nửa năm ta không có mang thai, liền ngừng thuốc cho mấy tiện nhân kia...... Mấy năm qua, nếu không phải ta vì quỷ đoản mệnh kia dưỡng nhi dục nữ, một chi của hắn đã sớm tuyệt tự......" Lý phu nhân giống như kẻ điên gào lên.
"Câm miệng! Xem bộ dạng bây giờ của ngươi xem, nơi nào còn nửa phần khí độ phu nhân thế gia! Chẳng lẽ ngươi ở góa cho người không nên vì trượng phu thủ tiết......" Lão phu nhân giơ tay gạt bộ chén trà trên bàn nhỏ bên cạnh giường thấp xuống, nghiêm nghị quát lên, "Ta hỏi ngươi một câu, lời đồn đãi khắp phủ kia là chuyện gì xảy ra? Ngươi đây là cố tình làm cho hai huynh đệ Lão Đại, Lão Nhị tự giết hại lẫn nhau nhỉ?"
Lý phu nhân thế mới biết Lão phu nhân là vì chuyện tông chỉ này mà để cho mình đi Phật đường, trong lòng co rụt lại, dư quang chú ý tới Đại thiếu phu nhân đang đứng ở trước giường Lão phu nhân, liền mở miệng hét lên: "Không phải là ngươi nói như vậy là có thể làm cho Nhị phòng ngã...... Tương lai ngươi nhất định sẽ hiếu thuận ta thật tốt sao? Tại sao hiện tại lại câm điếc?"
Hai mắt Đại thiếu phu nhân co rụt lại, ở trong lòng đảo qua vô số suy nghĩ, mấy năm nay phu nhân sống an nhàn sung sướng, cả đời này trừ lão gia mất sớm, đều là thuận lợi trôi chảy, mà lão gia mất sớm lại làm cho phu nhân càng thêm giảm đi vô số ý định đi đối phó thiếp thất, dưỡng phu nhân thành bộ dạng không còn chút khôn ngoan nào, lần này càng tăng thêm vừa nghe phải đi tiểu Phật đường liền liều mạng náo loạn lên, ngay cả tác phong lễ nghi cơ bản cũng không nói, mắt thấy không thành, gần đây Lão phu nhân đối với mình rất là hiền hòa, đã như vậy...... Nghĩ tới đây, Đại thiếu phu nhân móc một cái khăn từ trong tay áo ra chậm khóe mắt, quỳ úp sấp trên giường thấp, nghẹn ngào nói: "Nội tổ mẫu minh giám, ngay cả cho cháu dâu mượn lá gan, cháu dâu cũng không dám nói ra lời đại nghịch bất đạo như vậy, cho dù cháu dâu không hiểu, cũng còn biết đại sự bậc này, đương nhiên là Nội tổ phụ phải bẩm với Thánh thượng, do Thánh thượng định đoạt......"
"Ngươi, ngươi......" Lý phu nhân giận đến run rẩy chỉ vào Đại thiếu phu nhân gần như không nói ra lời.
"Mẫu thân, người không muốn đi thờ phụng phụ thân, cũng không cần ăn không nói có vu khống con dâu chứ......" Đại thiếu phu nhân lại xoay người, quỳ gối cách Lý phu nhân mấy bước, vẻ mặt bi thương tiếp tục nói.
Lúc ấy Lý phu nhân và Đại thiếu phu nhân thương nghị những chuyện này thì đương nhiên là tránh những người ngoài khác, trừ hai người trong cuộc, làm sao có người làm chứng gì!
Hai mắt Lý phu nhân khẽ đảo, trực tiếp hôn mê bất tỉnh, mềm nhũn ngã về phía sau.
Hai tiểu nha hoàn bên cạnh lanh tay lẹ mắt tiến lên một bước đỡ thân thể Lý phu nhân, mới tránh cho Lý phu nhân trực tiếp ngã xuống mặt đất.
"Đỡ phu nhân các ngươi đi Phật đường!" Lão phu nhân lạnh lùng phân phó nói, trong lòng càng thất vọng đối với đứa con dâu cho đến bây giờ còn không có chút hiểu lí lẽ nào này......
"Dạ!" Hai lão ma ma đồng thanh đáp lại, tiến lên nâng Lý phu nhân lên, bước nhanh đi ra ngoài.
"Nội tổ mẫu......" Đại thiếu phu nhân lắp ba lắp bắp kêu lên.
"Ngươi trở về trước đi, hôm nay ta mệt mỏi!" Lão phu nhân nghĩ tới đứa con trai độc nhất mất sớm của mình, trong lòng đau từng cơn, không nhịn được nói.
Đại thiếu phu nhân không dám nhiều lời, thấp thỏm bất an hành lễ một cái bước nhanh lui ra ngoài......
Chuyện như vậy lúc Lão phu nhân xử lý cũng không có tránh hạ nhân trong phủ, không lâu sau trong phủ liền loan truyền xôn xao.
Sau khi Tào Ngọc Di nghe Thắng Nhi nói xong, bút trên tay dừng lại một chút, nhàn nhạt phân phó nói: "Dặn dò đi xuống, bảo trong viện đều quản miệng cho tốt, không được thảo luận xằng bậy chuyện này!"
Trên mặt Thắng Nhi đông cứng lại, nhanh chóng đáp lại.
"Đúng rồi, để cho Thủy Đào sao chép kinh thư ba tháng đưa qua cho phu nhân, nói cho nàng ta biết, nàng ta là người trung thành, chờ Nhị thiếu gia trở lại, sẽ để cho nàng ta tiếp tục thiếp thân hầu hạ Nhị thiếu gia!" Tào Ngọc Di ở phía sau bổ sung thêm.
"Nhị thiếu phu nhân?" Thắng Nhi kinh ngạc hỏi.
"Đi đi!" Tào Ngọc Di gác bút xuống, cẩn thận dùng đồ chặn giấy bạch ngọc đè tờ giấy tràn ngập chữ viết tiểu Khải xuống, hong khô vết mực.
Thắng Nhi cúi đầu đáp lại, hành lễ một cái bước nhanh lui ra ngoài.
Không cho vết nứt, làm sao con ruồi sẽ bu đến trứng gà được chứ! Tào Ngọc Di vuốt bụng thầm nói, chính là vì cốt nhục của mình, có một số việc cho dù là không muốn dính đến cũng không được......
Chuyện này huyên náo lớn, dĩ nhiên là không gạt được Lão thái gia rồi.
Lão thái gia thở dài, rốt cuộc cũng không nói gì, tự mình đi thư phòng tìm mấy tiên sinh thương lượng hơn nửa đêm......
Chuyện xảy ra ở Lý gia giữa quý tộc ở kinh thành cũng chỉ nhấc lên một hồi phong ba nho nhỏ, sau khi ăn xong mọi người trà dư nhàn liêu chỉ thỉnh thoảng nhắc tới mà thôi, nhưng mà, ai cũng không ngờ tới, chuyện tiếp theo sau nó, lại làm cả triều chánh nổi lên sóng to gió lớn......
......
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.