"Di nương......" Tào Ngọc Di nhịn rồi lại nhịn, định bụng dù hơi mạo hiểm nhưng vẫn phải tìm cơ hội nhắc nhở Chu thị một chút......
"Sao thế, Tứ tỷ nhi?" Chu thị thả món quần áo nhỏ trong tay xuống, kéo Tào Ngọc Di qua hỏi.
Từ sau khi dời đến trong viện mới về sau, quần áo của cặp song sinh, đặc biệt là áo lót, hầu như đều là Chu thị dẫn theo bọn nha hoàn tự mình làm lấy.
"Con có lời muốn nói với di nương!" Tào Ngọc Di nói khẽ.
Chu thị cười đáp ứng, theo thói quen để cho nha hoàn bà tử trong phòng đều lui xuống.
"Được rồi, Tứ tỷ nhi làm sao vậy?" Chu thị ân cần hỏi han.
"Di nương, con muốn nói với người chuyện các tiểu đệ đệ!" Tào Ngọc Di nói khẽ: "Ngọc Di biết di nương không nỡ để các tiểu đệ đệ rời xa mình, nhưng chờ đại phu nhân an trí cho biểu thiếu gia xong, nhất định sẽ tìm cách làm chuyện xấu đối với các tiểu đệ đệ......"
"Những lời này là ai dạy con nói?" Chu thị giận tái mặt hỏi.
"Ưm ưm, không có, tự con muốn nói!" Tào Ngọc Di lắc đầu một cái, nói tiếp: "Di nương, đại phu nhân thật hung dữ, nhưng ở chỗ của nội tổ mẫu lại đàng hoàng, nếu có nội tổ mẫu che chở cho các tiểu đệ đệ, chúng ta cũng không cần sợ đại phu nhân rồi!"
"Tốt lắm, đừng nói nữa!" Chu thị nghiêm nghị hô lên, rồi thả chậm ngữ điệu nói: "Tứ tỷ nhi ngoan, con còn nhỏ, những chuyện này di nương tự có suy tính... "
"Di nương!" Tào Ngọc Di hạ thấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-kho-khan-cua-thu-nu/1566221/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.