Chương trước
Chương sau
Tạ Nhược bị tụt huyết áp ngất xỉu trong lúc huấn luyện quân sự, Cố Tùng bế người đưa xuống phòng y tế.
Editor: Cherry109577599
“Có kết quả kỳ thi đầu vào rồi, bảng danh dự được dán ở dưới lầu, Cố Tùng đứng đầu, có một trăm người đạt hạng đặc biệt, cậu ấy xếp thứ nhất.” Lưu Tân Thành vừa vào lớp đã rêu rao, “Tạ Nhược, tôi và cậu đồng giải nhì đấy, có hơn ba trăm người đạt giải nhì, giải nhất thì hơn hai trăm người.”
“Ồ, vậy sao.” Tạ Nhược không để ý đáp lại, bản thân tùy tiện thi, chính là không muốn thu hút quá nhiều sự chú ý, cậu rất hài lòng với kết quả này.
“Không sao, thi đầu vào đều là nội dung của Sơ Trung, Cao Trung học tập thật tốt, thành tích sẽ tốt hơn, hơn nữa còn có tôi mà, tôi giúp cậu.” Cố Tùng ngồi phía sau Tạ Nhược nói.
“Ừ.” Tuy rằng Tạ Nhược có hơi ngại ngùng nhưng trong lòng lại ấm áp, có lẽ Cố Tùng này là Cố Tùng cậu gặp khi còn bé, phải tìm cơ hội hỏi anh một chút.
“Ngày mai sẽ bắt đầu huấn luyện quân sự, phải huấn luyện hai tuần lễ, thời tiết quá nóng, nắng gay gắt như vậy, nghĩ đến thật là sợ.” Hạ Điềm Điềm nói: “Tôi cũng quên mang theo kem chống nắng, để tôi gọi điện thoại bảo mẹ mang đến.”
“Mang nhiều một chút cho tôi dùng với.” Lưu Tân Thành cười nói với Hạ Điềm Điềm.
“Cậu không cần đâu, cậu vốn đã đen, đúng lúc để chống nắng. Tạ Nhược trắng như vậy, nếu bị phơi đen thì tiếc lắm.” Hạ Điềm Điềm nhìn về phía Tạ Nhược.
“Đen hay không đen cũng chẳng sao cả, không tụt huyết áp ngất đi là tốt rồi.” Tạ Nhược vẫn lo lắng cơ thể cậu không chịu nổi.
Sau một tuần huấn luyện quân sự, mắt thường đều có thể thấy được cả lớp đen đi không ít, một ít bạn học còn bị phơi nắng tróc da. Các bậc phụ huynh cũng lo lắng, người nhà vừa đưa mũ vừa đưa súp đậu xanh, muốn khiến bọn nhỏ thoải mái một chút.
“Mẹ, xin nghỉ giúp con nha, con không muốn huấn luyện quân sự.” Lưu Tân Thành ở ký túc xá cầm điện thoại gọi về nhà, “Quá mệt mỏi, phơi nắng muốn chết, con muốn về nhà nghỉ ngơi.” Người trong điện thoại có lẽ không đồng ý, Lưu Tân Thành đành cúp máy, đưa điện thoại cho các bạn học khác.
“Tạ Nhược, hình như cậu chưa từng gọi điện thoại về nhà.” Lưu Tân Thành thấy Tạ Nhược đang đọc sách, tiến tới hỏi: “Có khi cuối tuần cậu cũng không về nhà, gia đình cậu không ở thành phố N hả?”
“Ở, chỉ là không muốn về.” Tạ Nhược thản nhiên trả lời. Tạ Nhược nghĩ mẹ cậu không đau ba cậu không thương, quay về cũng không có ý nghĩa gì. Nếu như tiền cậu kiếm được đủ dùng thì cũng không muốn trở về.
“Đến đây, cánh gà chiên Coca, người nhà đưa tới, mọi người nếm thử.” Cố Tùng cầm hai hộp cánh gà tiến vào ký túc xá của Tạ Nhược, đưa một hộp cho bọn Lưu Tân Thành, cầm một hộp ngồi xuống bên cạnh Tạ Nhược, đưa hai chiếc bao tay dùng một lần đưa cho Tạ Nhược và nói: “Mẹ tôi làm, vô cùng ngon.”
Tạ Nhược đeo bao tay, cầm một cái cánh gà ăn: “Ăn ngon thật, tay nghề của mẹ cậu thật tốt, cậu cũng ăn đi.”
“Tôi đã ăn rồi, nếu cậu thích thì tôi bảo mẹ tôi làm nữa.” Cố Tùng nhìn Tạ Nhược ăn còn vui vẻ hơn chính mình ăn.
“Không cần, quá phiền phức.” Tạ Nhược vội vàng từ chối.
“Cần, cần, tiện thể mang theo một chút cho tụi tôi nha.” Lưu Tân Thành ăn miệng đầy dầu.
“Vẫn còn đây, các cậu ăn đi.” Tạ Nhược nói với bọn Lưu Tân Thành.
“Tôi cũng không khách khí, mẹ của lớp trưởng đại nhân làm cánh gà ăn rất ngon, cảm ơn lớp trưởng, cảm ơn mẹ lớp trưởng.” Lưu Tân Thành liếm liếm khóe miệng cười hì hì nói.
“Lớp trưởng thật tốt với chúng ta, phải nói là rất tốt với Tạ Nhược, chúng tôi nhân tiện dính chút vẻ vang.” Trương Thịnh cùng ký túc xá nói.
“Đồ ăn không chặn nổi miệng của cậu.” Lưu Tân Thành lại cầm một cái cánh gà ăn.
Tạ Nhược hơi ngượng ngùng, nghĩ thầm Cố Tùng đúng là thật tốt với mình.
“Các cậu ăn xong thì đánh răng ngủ sớm một chút, ngày mai tiếp tục huấn luyện quân sự.” Cố Tùng vừa nói vừa quay về ký túc xá của mình.
Hôm sau vừa thức dậy đã thấy ánh nắng đến, mọi người đều biết hôm nay bị độc phơi cả ngày.
Tối hôm qua Tạ Nhược suy nghĩ lung tung ngủ không ngon, sáng sớm thức dậy đã cảm thấy chóng mặt, bữa sáng cũng ăn không vô. Sau hai giờ khi cả nhóm người xếp thành hàng đi tới đi lui dưới ánh mặt trời, Tạ Nhược dần dần có hơi không chịu nổi.
Lúc quân đội sắp hàng đứng, Tạ Nhược ngất đi, Cố Tùng đứng phía sau đỡ lấy Tạ Nhược, ôm cậu ngồi xổm xuống.
“Làm sao vậy.” Cố Tùng nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt Tạ Nhược. Tạ Nhược không phản ứng, Cố Tùng và bạn học bên cạnh hét lên với giáo viên: “Thầy ơi, Tạ Nhược ngất xỉu.”
“Mau đưa đến phòng y tế, bạn học bên cạnh hỗ trợ một chút.” Thầy nhanh chóng nói.
Lưu Tân Thành vừa muốn giúp đỡ, ai ngờ Cố Tùng đã bế ngang Tạ Nhược đến phòng y tế.
Lưu Tân Thành vừa đuổi theo vừa nói: “Lớp trưởng cậu có được không, tôi giúp cậu cùng nhau dìu cậu ấy đi.”
“Không cần, tự tôi là được.” Cố Tùng nói rồi tăng tốc. Cũng may là phòng y tế ngay bên cạnh thao trường, cũng không xa, vài chục bước đi là có thể tới.
“Thả tôi xuống, tôi chỉ tụt huyết áp một chút, không sao.” Tạ Nhược nằm trong lòng Cố Tùng nhỏ giọng nói, “Mau buông tôi xuống, những người khác ở đây đều đang nhìn chúng ta.”
“Lúc này cậu còn nghĩ đến những thứ đó? Lúc nãy cậu ngất xỉu không phản ứng, làm tôi sợ muốn chết.” Cố Tùng nói.
Đến phòng y tế, bác sĩ làm kiểm tra cho Tạ Nhược, hỏi bệnh tình một chút, khẳng định là không có gì đáng ngại, lúc này Cố Tùng mới yên tâm.
Bác sĩ cho Tạ Nhược uống nước đường, bảo Tạ Nhược quay về ký túc xá nghỉ ngơi thật tốt, Cố Tùng đi cùng Tạ Nhược trở về ký túc xá.
“Sao cậu không ăn sáng?” Cố Tùng nhìn chằm chằm Tạ Nhược hỏi.
“Ăn không vô.” Tạ Nhược nằm dài trên giường, uể oải nói.
“Xem ra sau này tôi phải dán mắt nhìn cậu ăn.” Cố Tùng hơi tức giận.
“Cậu đừng động vào tôi, cậu trở về thao trường đi, cảm ơn cậu đã đưa tôi đến phòng y tế, thật ra tôi ăn viên đường là khỏe rồi, không có sao.” Tạ Nhược nhớ vừa rồi Cố Tùng bế mình đến phòng y tế cũng có hơi luống cuống, nhiều người nhìn như vậy mà.
“Để cậu lại hôn mê thì phải làm sao, tôi ở đây cùng cậu, dù sao cũng đã chuẩn bị đến giờ ăn trưa, tôi còn muốn giúp cậu làm cơm đây.” Cố Tùng ngồi xuống bên giường Tạ Nhược.
Tạ Nhược trở mình, đưa lưng về phía Cố Tùng, không nói gì. Một lát sau, Cố Tùng hỏi: “Tạ Nhược, cậu sao vậy, khó chịu hay không muốn để ý đến tôi?”
“Không sao, tôi chỉ là không có thói quen có người quá tốt đối với tôi, tôi không thích như vậy.” Tạ Nhược nghiêm túc nói, “Tôi nghĩ người khác tốt với tôi là một loại gánh nặng, bởi vì tôi không thể tốt với người khác được như thế, tựa như nợ tiền mà không trả ấy.”
Lúc này Lưu Tân Thành và những bạn học khác đã trở về, Lưu Tân Thành vừa vào ký túc xá liền hô: “Cậu không sao chứ, Tạ Nhược, tôi cũng lo lắng gần chết.”
“Không sao.”
“Cậu có thể đi ăn cơm không, hay là để tôi giúp cậu mang cơm về ăn?” Lưu Tân Thành hỏi.
“Đi ăn đi, sẽ không phiền toái.” Tạ Nhược bước xuống giường, “Lớp trưởng cùng đi ăn cơm đi.”
Ba người cùng nhau đến căng tin, dọc đường đều là Lưu Tân Thành nói chuyện: “Trên đường các cậu đến phòng y tế, nữ sinh ở đây đều líu ríu nói lớp trưởng thật là lợi hại, sức lực thật lớn, Tạ Nhược thật là mềm ha.”
Tạ Nhược một mạch không nói gì, vô thức tới gần Lưu Tân Thành, cách xa Cố Tùng. Dạo này vì thường xuyên ở bên Cố Tùng nên luôn bị chú ý, bị nghị luận, mặc dù cậu rất thích Cố Tùng, thích ở bên anh nhưng không thích bị người khác để ý tới, Cố Tùng không thể khiêm tốn một chút sao.
Cố Tùng cũng không nói gì, biểu cảm nghiêm túc, trong lòng suy nghĩ khi nãy ở ký túc xá Tạ Nhược cùng anh nói những lời đó là có ý gì, không thích người khác tốt với cậu hay là không thích anh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.