Chương trước
Chương sau
Thời gian cứ chầm chậm trôi qua trong sự chờ đợi nôn nóng bất an. Tôi tận lực thu liễm tính khí nóng nảy của mình, chung sống hài hòa với Zeus và các vị thần khác một cách thần kỳ. Đúng là bản lĩnh bề ngoài tu luyện mấy ngàn năm không có uổng phí. Mọi vị thần ở Olympus đều khen ngợi tôi có khí chất đoan trang trầm ổn, thật khiến tôi sắp cười đến rụng cả răng. 
Lãng phí thời gian ở vị trí Thần hậu lâu như vậy mà còn không biết cách đối nhân xử thế thật là thảm thương. Chẳng qua trong thực tại tôi khinh thường việc mình che giấu sự khinh bỉ đối với những kẻ đó. Thông tục mà nói chính là thói quen làm mưa làm gió, không cần đi tạo mối quan hệ. Hơn nữa, nhiều năm chăm chú cấp bách đi bắt gian Zeus như vậy, mọi người đều biết tôi là cái dạng gì, tôi lười giả bộ ôn nhu.
Nhưng ở trong cái thế giới này không giống như vậy. Ở đây tôi không còn là người vợ có tính đố kỵ nữa, cũng không bị chụp mũ cái tội danh lòng dạ độc ác nặng chĩu lên đầu. Mang tâm tính sao cũng được, dù thỉnh thoảng bắt gặp Zeus trêu ghẹo một số tiên nữ yêu tinh, tôi không có ba máu sáu cơn xông lên xé nát gương mặt như hoa của các ả mà có thể bình thản như thường.
Nhớ lại các cảnh trong mộng bị xáo trộn một cách khó hiểu, tôi có chút không phân biệt được đâu là thật đâu là giả. Dù sao, Zeus cũng không phải vừa bắt đầu đã phong lưu trác táng lưu tình khắp nơi, mà tôi cũng không phải vừa sinh ra đã có tính đố kỵ. Nếu chỉ cần nhìn tương lai mà đã chán ghét, chúng tôi đã không kết hôn không phải sao?
Những ý nghĩ đáng sợ thỉnh thoảng vẫn hiện ra từ sâu tận đáy lòng tôi "Nếu như bây giờ bắt đầu lại từ đầu thì tốt biết bao". Chúng tôi sẽ không có thói quen đối chọi gay gắt với nhau, cũng không có sở thích vừa thấy mặt nhau đã châm chọc, càng không có chuyện coi nhau như kẻ thù lấy việc đâm bị thương đối phương là một loại thắng lợi. Tôi sắp quên cái việc nói chuyện ôn hòa nhã nhắn với Zeus là cái cảm giác gì rồi. 
Đã từng không dưới một lần suy nghĩ, nếu như thời gian có thể quay ngược trở lại, tất cả bắt đầu lại từ đầu...
Kiên quyết lắc đầu để loại bỏ cái loại ý niệm này ra khỏi đầu. Sẽ không bao giờ có chuyện như vậy, chẳng qua tôi đang nằm mơ mà thôi, hơn nữa đánh cược với Hades thì mới bước vào giấc mộng này. Nếu cứ để mặc cho mình đắm chìm há chẳng phải khiến cho Hades đạt được mong muốn sao? Nghĩ đến việc anh ấy mặt không gợn sóng tuyên bố: "Hera, em đã thua rồi, hãy thừa nhận việc mình yếu đuối đi. Thật ra Zeus mới là người duy nhất em để tâm, đừng bận tâm đến linh hồn kia nữa, bản thân nên làm cái gì thì làm cái đấy đi".
Nếu khoảnh khắc đó xảy ra thật khiến tôi tức đến hộc máu.
Cho nên tôi không ngừng cảnh cáo mình, ngàn vạn lần không được dao động. Dù tất cả thứ này giống như thật đi nữa, tốt đẹp hơn nữa cũng không bao giờ được. Làm sao đại nhân vật có thể bị giấc mộng của mình kìm nén được?
"Hera"
Bất giác lại ngẩn người, bị gọi chừng mấy cái tôi mới lấy lại tinh thần, nhìn thấy Aphrodite đang quơ quơ tay trước mắt tôi, tò mò nghiêng đầu.
"Lời nói của ta rất nhàm chán sao? Tại sao ngài luôn lơ đãng như vậy?"
Tôi miễn cưỡng cười một cái. Đối với ả đàn bà tương lai trở thành con dâu mình tôi thật không thể sinh ra lòng thương cảm, cho dù không biết hai đứa con trai tôi đang đần độn chờ đầu thai ở nơi nào. Vừa nghĩ đến việc ả ta không minh bạch với Zeus, đã gả cho Hephaestus lại còn khăng khăng vụng trộm với Ares, tại chiến tranh thành Troia lại còn gian lận vô sỉ tranh đoạt trái táo vàng với tôi, liền hận đến nghiến răng nghiến lợi. Cố giữ vẻ mặt và dáng vẻ trước sau như một đã là vô cùng kiềm chế.
"Ồ, ta biết rồi. Có phải rầu rĩ vì tình yêu của mình có phải không?" Ả ta hoàn toàn không nhận ra tôi đang tức giận, phán đoán tùy tiện, làm ra cái biểu cảm "Ta hiểu", vỗ tay nhảy cỡn lên.
"Đừng tưởng tất cả mọi người đều như ngươi, trong đầu chỉ có yêu tới yêu lui còn đâu toàn cặn bã cả".
Nhẫn nại nửa ngày rốt cuộc cũng bị phá vỡ. Tôi nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận lúc này mình vẫn mang gương mặt của thiếu nữ, hoàn toàn không có cái khí thế trưởng thành như phiên bản bà mẹ kế độc ác nào đó, trừng mắt cũng chỉ khiến người ta cảm thấy dễ thương mà thôi. Đây là sự đúc kết sau nửa ngày soi gương của tôi. Không ngờ tôi cũng có thời điểm ngây thơ ngu si như vậy, dốc sức chứng minh công chúa Bạch Tuyết cũng có thể tiến hóa thành mẹ ghẻ hoàng hậu được. 
Aphrodite mê muội không hiểu nghiêng đầu, mái tóc dài giống như một tấm sa tanh, theo động tác như dòng nước đổ xuống thảm cỏ. Cho dù vô cùng căm ghét ả ta nhưng cũng phải tức giận thừa nhận, ả ta vô cùng đẹp, đẹp một cách đáng ghét. Thật ra ả ta cũng không phải một nữ thần có thiên tính độc ác gì, dựa theo ngôn ngữ của Hàn Tiểu Nhạc hình dung thì ả ta chính là nhân vật nữ chính ngôn tình, tin tưởng tình yêu đích thực bất khả chiến bại và không có tội lỗi. Nếu gầm thét nổi đóa với ả ta thì ả ta sẽ hai mắt ngấn lệ rưng rưng nhìn bạn, giống như bạn là kẻ xấu xa độc ác tàn nhẫn nhất trên đời này, tại sao có thể khinh thường tình yêu chí cao vô thượng kia chứ.
À. Nhắc tới mới nhớ hình như Hephaestus nói ả ta cũng chạy xuống trần gian, còn lăn lộn trong giới showbiz. Tôi nhìn ả, trong lòng suy nghĩ loại người như ả ta mà phải đóng cái thể loại phim cung đấu không biết sẽ có cảm giác gì. 
Tưởng tượng cái khung cảnh kỳ dị đó khiến tôi không nhịn được cười, rất không có hình tượng lăn lộn trên cỏ. Việc gì phải để ý đến hình tượng, thích gì thì cứ làm cái đó.
Aphrodite tức giận mờ mịt, không biết tại sao tôi lại giống như người điên mất hết hình tượng như vậy. "Này, Hera, ngài làm sao vậy, lời nói của ta có chỗ nào buồn cười đâu. Vốn muốn giúp đỡ ngài một chút, nhưng nếu ngài cứ bày ra cái dáng vẻ này thì ta sẽ đi".
"Đúng vậy, thật xin lỗi".  Lau qua khóe mắt tôi chật vật bò dậy, cảm thấy lăn lộn làm người phàm hai mươi mấy nam thật có chỗ dùng. Bây giờ tôi cảm thấy thật sảng khoái, mọi áp lực phiền não đều tạm thời biến mất.
"Hừ".
Aphrodite lộ vẻ tức giận hừ một tiếng, nhưng tính tình của ả ta thật tốt, chỉ cần đừng phát sinh mâu thuẫn về phương diện tình yêu của ả ta thì ả ta chính là nữ thần thân thiện ôn nhu bậc nhất. Ả ta nhìn xung quanh, chắc chắn rằng không có người, nở một nụ cười mập mờ, đưa đai lưng của mình cho tôi nói:
"Cho ngài mượn mấy ngày".
"Hả?"
Đai lưng của thần sắc đẹp, đó là một đồ vật có ma lực. Chỉ cần buộc nó lên người, cho dù dung mạo có giống một con heo thì người khác phái cũng đều coi bạn như một đại mỹ nhân, vội vã muốn tỏ tình với bạn. Trên trán nổi gân xanh, nếu không phải chắc chắn bây giờ Aphrodite và tôi không có bất kỳ xích mích nào, tôi thật sự hoài nghi là ả ta đang giễu cợt tôi.
Tôi chưa có suy đồi đến mức phải mượn một cái đai lưng để quyến rũ đàn ông.
"Thử đi, chỉ cần một lần sẽ thấy tốt như thế nào. Zeus ngay cả con mắt cũng không thể rời khỏi ngài, ôm thật chặt trong ngực không buông tay".
Ả mười phần nhiệt tình, không cho tôi cự tuyệt, cưỡng chế đeo cái đai lưng màu bạc khảm đầy ngọc trai kia lên eo tôi. Tôi tức giận tránh khỏi, đem đai lưng gỡ xuống, đưa tới trước mặt nàng. 
"Cảm ơn hảo ý của ngươi, nhưng ta không cần cái này".
"Tại sao? Ta nhìn thấy gương mặt ngài luôn không vui, chẳng phải bởi vì không có cách nào nắm giữ hoàn toàn con tim Zeus hay sao? Yên tâm đi, cái đai lưng này rất hữu dụng, chỉ cần là đàn ông, cho dù là Zeus cũng khó thoát khỏi ma lực của nó".
Tôi nghiến răng nghiến lợi, làm sao có thể nói cho ả biết, cái này căn bản vô dụng đối với Zeus. Mấy ngàn năm sau bởi vì muốn vãn hồi tâm tư của hắn, tôi đã mặt dày mượn nàng cái đai lưng còn chú ý lối ăn mặc rồi đi gặp Zeus. Kết quả hắn chỉ lạnh nhạt nhìn tôi một cái, không có bất kỳ phản ứng nhiệt tình gì. Còn khiến Aphrodite khi này đã trở thành vợ của Hephaestus vì chuyện này mà cười nhạo tôi rất lâu, đại khái châm chọc sự ghen tuông của tôi có thể thắng được lời nguyền của thần tình yêu.
"Vô ích, Zeus sẽ không bị ảnh hưởng gì cả, hơn nữa ta tội gì phải sử dụng cái thủ đoạn này. Ngươi giữ lại mà dùng với các mỹ thiếu niên kia đi".
Phủi cỏ trên người, tôi vội vã chạy. Loáng thoáng nghe thấy Aphrodite ở phía sau kêu cái gì đó, nhưng tôi chạy quá nhanh không nghe rõ được.
Một mạch chạy đến sườn núi phía xa, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, xem ra mình tỏ ra quá hiền lành sẽ phát sinh lắm chuyện. Đổi lại nếu là trước kia, Aphrodite không bao giờ nói chuyện với tôi. Tôi xem thường ả mà ả cũng không thích tôi.
Sửa sang lại mái tóc, tôi cảm thấy có chút mệt mỏi. Nhìn thấy vườn hoa đằng sau lưng đang nở rộ, rậm rạp đan chằng chịt một chỗ, trở thành chỗ hóng mát vô cùng tốt. Tôi suy nghĩ muốn dựa vào lan can cẩm thạch ở đây ngủ một giấc. Có lẽ chờ tôi tỉnh lại, có lẽ sẽ phát hiện thời gian đã trôi thật nhanh, không chừng tôi đã sinh thật nhiều con.
Tìm một vị trí vô cùng thoải mái, những hàng hoa rậm rạp che chắn kín tôi. Chỉ cần không lên tiếng, sẽ không có bất kỳ ai phát hiện nơi này còn có một người ẩn nấp. Tôi nhắm mắt lại định đi ngủ, nhưng không biết tại sao bỗng có một cảm giác sợ hãi dâng lên trong lòng. Tôi nhớ trước đây cũng tôi cũng từng trải qua chuyện như vậy, rất lâu rất lâu trước đây. Mặc dù không còn nhớ nổi cụ thể quá trình nhưng rất không muốn nhớ lại, khiến tôi ép buộc mình đem đoạn ký ức này quên lãng, giả bộ muốn cũng không thể nhớ.
Kết quả là cái gì chứ. Tôi nhìn chằm chằm khóm hoa hồng trên đỉnh đầu, mang một mùi thơm đậm đà kỳ quái, bầu trời màu xanh lam bị cành lá chia cắt rời rạc. Tôi nhớ lại cái cảm giác này, thật giống như lúc ấy, cũng nằm như vậy, vô cùng buồn ngủ nhưng lại không ngủ nổi, bởi vì tôi nghe được một tiếng động.
Xuyên qua kẽ hở của cành lá, tôi nhìn thấy lan can cẩm thạch cách một tầng bụi hoa một góc váy trắng lộ ra ngoài, còn có một mái tóc đen.
Máu toàn thân hoàn toàn đóng băng bởi vì tôi nhớ rất rõ kết quả chỗ này tôi nhìn được cái cảnh gì.
Nữ thần tóc đen dày, trên búi tóc thích cài một đóa hoa màu vàng cùng lá xanh tôi chỉ biết có một người.
Demeter, em gái yêu quý của tôi, nữ thần nông nghiệp và đất đai, không biết có người đang nhìn mình, e thẹn dựa vào lồng ngực một người, cùng với người kia như một cặp tình nhân vậy, hôn nhau nồng thắm, vuốt ve nhau.
Răng đánh vào nhau cầm cập. Tôi đã trải qua việc này một lần tưởng sẽ không kích động như vậy nhưng tôi sai rồi. Tôi cảm thấy trái tim mình bị xé thành hai nửa, tay chân lạnh như băng. Thậm chí còn chỉ trong một khoảnh khắc, tôi tưởng mình đã chết rồi, ngồi bất động tại chỗ, cõi lòng đau đến tê tâm phế liệt đau khổ tan nát.
Thật là giấc mộng không muốn nhớ lại. Tôi cứ ngỡ mình đã sớm quên mà không nghĩ còn khắc sâu như vậy.
Tôi cứng đờ ngồi im một chỗ, tức giận nhìn cách một tầng hoa, người em gái cùng người thanh niên luôn miệng nói yêu tôi ôm nhau, so với tình nhân còn thân mật hơn, so với bạn tình còn nóng bỏng hơn.
Thế gian này đều biết, Hera thích nhất là đi bắt gian, nhưng họ đều không biết, trên thực tế hiện trường lần đầu tiên bắt gian, cơ bản là nàng ngẩn ngơ, cái gì cũng không biết, càng không có xông ra dùng sức mạnh đánh đôi cẩu nam nữ kia.
Tôi ngồi đông cứng một lúc, nhìn bọn chúng cuồng nhiệt như lửa ngã từ trên lan can xuống đất, lúc này tôi mới biết toàn bộ móng tay đã cắm toàn bộ vào lòng bàn tay, cắn chặt môi đến tóe máu.
Nên làm cái gì bây giờ? Là lặng yên không tiếng động ra vẻ cái gì cũng không biết, hay trực tiếp xông ra giết chết bọn chúng?
Hera mờ mịt luống cuống, nhưng Hàn Tiểu Nhạc lại phi thường nhanh chóng phản ứng, nàng nổi giận thét lên một tiếng nhảy ra ngoài. 
"Zeus, thằng cha mày!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.