Lúc nửa đêm Trầm Trầm bị tiếng điện thoại đánh thức, hắn vừa mở mắt ra thì phát hiện mình lại ngủ nửa ngày trên sô pha, hắn gãi đầu tóc lộn xộn rồi mang kính lên, sờ tới điện thoại ấn vào cái nút màu xanh để nghe: “A lô.”
“Tiểu Trầm.” Một chỗ khác trong đường dây điện thoại truyền tới một giọng nam trung thoáng trầm thấp, Trầm Trầm da đầu nổ tung, đối phương thấy hắn không nói lời nào, cúi đầu cười nói: “Thế nào, chẳng qua là thời gian một trăm năm, sư đệ đã quên ta rồi? Hửm?”
Trầm Trầm tối sầm mắt lại, cấp tốc cúp điện thoại, hắn một mình đờ ra hồi lâu, thẳng đến tâm tư bản thân cơ hồ hoàn toàn bình tĩnh rồi, hắn mới dịch bước đi vào WC.
Trúc nhỏ giật giật, trong phút chốc, nó đã sớm thừa dịp Trầm Trầm mở mắt ra thì lại lùi về nguyên thân của trúc, kinh hoảng và vô thố vừa rồi trong giọng Trầm Trầm nó nghe cực kỳ rõ ràng, nó ló đầu nhìn Trầm Trầm vào phòng tắm, thập phần bất an đợi an mười phút mới nhìn thấy Trầm Trầm đi ra, vừa nhìn một cái, trúc nhỏ lại cảm thấy huyết khí dâng lên bừng bừng, chỉ nhìn thấy nửa người trên của Trầm Trầm, giọt nước tinh tế dọc theo cần cổ trắng nõn chậm rãi chảy xuống dưới, cả người hắn chỉ có một cái khăn tắm lớn, dùng lá trúc để nghĩ cũng đã biết bên trong cái gì cũng không mặc, đầu ngón chân trắng noãn giẫm lên tấm ván gỗ đậm màu, trúc nhỏ tim thoáng đập cái nhanh hơn rất nhiều, nó có chút bất an
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-hau-hien-dai-cua-gau-truc/187270/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.