Chương trước
Chương sau
Từ khi có trúc nhỏ, việc đầu tiên mỗi ngày thức dậy mà Trầm Trầm phải làm không phải đánh răng rửa mặt, mà là xuống giường đi tới bệ cửa sổ, lấy ra một chiếc thước mềm đo đạc coi trúc nhỏ có dài ra hay không.
Hôm nay dài thêm 0,2 mét.
Một con gấu trúc dáng vẻ tinh anh mặc một chiếc áo T shirt, vẻ mặt chăm chú đang mang cặp kính không gọng, tròng mắt đen nhánh gắt gao nhìn chằm chằm một chậu trúc nho nhỏ xanh biếc.
Sao chỉ dài ra có 2 mm vậy?!!!
Có phải người bán hàng rong đáng chết kia đã đưa cho mình một chậu trúc kém chất lượng không?
Trỏ tay ra chọc chọc lá trúc, lại hít hít ngửi ngửi nghe ngóng.
Thơm quá.
Đây nhất định không phải cây trúc kém chất lượng đâu, trúc đểu sao có thể thơm mát thế chứ?
Thật muốn cắn một miếng.
Trầm Trầm kìm lòng không đậu vươn đầu lưỡi liếm liếm cây trúc đáng thương, hắn có thể tưởng tượng ra cảnh tượng cây trúc khi đã lớn, còn hắn thì đang cầm nó tước vỏ chậm rãi nuốt.
Trúc nhỏ hơi rụt về sau khoảng 0,000002m.
Đây là khoảng cách mà một con gấu trúc bình thường không thể bắt được nó, cho nên Trầm Trầm tâm tình tốt đẹp lại sờ sờ trúc nhỏ, xoay người thay quần áo, chẳng hề để ý tới.
Trầm Trầm không thích cảm giác bị ràng buộc, tuy rằng lúc hắn đi làm mỗi một khuy áo đều là cài rất nghiêm túc, thế nhưng vừa về đến nhà, hắn đã ngay lập tức cởi những chiếc áo sơ mi tây trang rườm rà này, thay đổi một vài chiếc nhẹ nhàng hơn.
Hắn thích nhất là mặc một chiếc T shirt và quần soóc đi ngủ, lúc này hắn đưa lưng về cây trúc, hai cái đùi trơn tuột trắng bóng thẳng tắp đập vào mắt người ta.
Trúc nhỏ nhịn không đành dùng chiếc lá nhỏ che mắt.
Không được ba giây, lá nhỏ lại nhẹ nhàng mở ra một khe hở con con, lộ ra đốt trúc xanh xanh.
Trầm Trầm đang cởi một chiếc T shirt, vừa mới lộ ra hai điểm nhạt màu.
Lá nhỏ lại dịch xuống dưới, che vị trí cái mũi.
Sai, một cây trúc thì mũi nó ở đâu chứ? Hai phiến lá lập tức an phận xuống, vô cùng nghiêm túc xếp ở hai bên, quang minh chính đại nhìn về phía trước mặt.
Ai có thể nhìn ra được hành động khác thường của một cây trúc chứ?
… Ít nhất … Trầm Trầm không thể.
Hắn đã thay chiếc áo sơ mi nhạt màu, khoác lên chiếc comple, dùng lược chải cẩn thận tỉ mỉ mái tóc lộn xộn, mang theo túi tài liệu dự định đi làm.
Chờ đã, sáng sớm thức dậy hắn chỉ lo cho cây trúc hắn coi trọng nhất mà tựa hồ đã quên béng mất mình còn mua một cây trúc Ấn Độ.
Kỳ thực, hắn lúc nào cũng ủng hộ hàng nội, đối với loại thực phẩm cho vào mồm này cũng không quan tâm lắm, dù sao đi nữa cũng được coi là một cây trúc, lúc đi ngang qua bàn trà thủy tinh ngoài phòng khách, hắn khom lưng nhìn cây trúc Ấn Độ một chút.
Hình như lớn hơn trước rất nhiều?
Hắn nhớ kỹ lúc đó mua về chỉ là một nắm con con, sao mới có vài ngày đã khỏe mạnh như thế rồi chứ? (anh phân biệt đối xử quá đấy)
So ra thì, sao trúc yêu của hắn lại lớn chậm như vậy chứ?
Trầm Trầm phiền muộn xé một phiến lá trúc Ấn Độ, rửa qua bằng nước máy, nhai 2 cái trong miệng.
Thật khó ăn.
Một thứ mùi lạ.
Người bán hàng rong đáng ghét gian trá kia lại dám lấy trúc mùi khó ngửi đưa cho hắn ăn!! Còn chẳng bằng măng trong siêu thị!
Khẩn cấp chạy vào phòng vệ sinh, sau khi hung hăng chải răng xong, Trầm Trầm vẫn cảm thấy trong miệng cực kỳ khó chịu.
Không có lòng dạ nào đi làm hết!
Trầm Trầm tức giận lấy di động ra, quay di động lại phía bồn cây nhấn mấy số.
“Này, là ông chủ của khu vườn nhỏ kia hả?”
“Xin chào, là tôi.” Trong điện thoại truyền tới một giọng nam trung niên hơi trầm thấp.
Hử? Sao cái giọng này nghe ra không giống thế?
“Tôi lần trước ở chỗ ngài mua một chậu trúc, mùi vị của nó có chút là lạ, tôi nghi nó có vấn đề chất lượng.”
“Ngài không nên tức giận, có chuyện từ từ nói, xin hỏi họ tên của ngài?”
“Miễn…
“Ngài Trầm, xin chào, xin hỏi ngài ở cửa hàng của tôi mua cây trúc giống gì?”
“Tên là Văn Hương.”
“Văn Hương? Ồ, nó chính là một cô gái, cần che chở bảo vệ, ngài Trầm ngài nói có một chuyện tôi không rõ lắm, lẽ nào ngài đã hưởng qua nó sao? Hay là ngài nuôi gấu trúc trong nhà? Ngài đùa sao, ha hả.”
Ha hả cái quái gì! Trầm Trầm tức giận nhìn chằm chằm vào di động, nghĩ đến vừa rồi mình giận quá hóa ngu lại còn nói ra nó có mùi vị quai quái, nói vậy nhất định đối phương sẽ cảm thấy kỳ quái, hắn dừng một lát, tức giận mà nói: “Ai quy định người không thể ăn trúc?”
“Ha, vậy thật là xin lỗi, chuyện này thì chúng tôi không có khả năng rồi, Văn Hương sở dĩ là Văn Hương bởi vì nó chẳng khác gì một thứ có công năng đuổi muỗi cả, ở Ấn Độ chỉ dùng để ở văn phòng, có người nói rằng ruồi muỗi chỉ cần lượn qua góc độ của nó đều sẽ bị độc chết, ngoại từ công năng này ra, nó còn có giá trị thưởng thức cực cao, bày ở một góc trong nhà thì sẽ vô cùng đẹp đẽ…”
“Tôi biết rồi, cảm ơn ông chủ.”
Trầm Trầm cách cách một tiếng cúp điện thoại, hắn không có lòng dạ nào nói nhảm với ông chủ kia, ở trong lòng hắn, nếu chậu trúc này không thể dùng để ăn, vậy cũng mất đi toàn bộ giá trị vốn có.
Cảnh đẹp ý vui ư? Vậy hắn còn không bằng cứ trồng lấy chậu hoa mà thưởng thức, màu sắc còn tươi sáng xinh đẹp ấy chứ.
Trầm Trầm không tự chủ được nghĩ tới trúc yêu của mình.
May là nó ngược lại vẫn là ngon ngon thơm thơm, chỉ là liếm một cái đã xịn khỏi bàn rồi.
Quên đi, cứ đem Văn Hương này mang tới phòng làm việc, bày ở đó ngắm vậy, không có việc gì thì có thể lọc mùi miệng thối và một số thứ khác của Phùng đầu trọc.
Một tay ôm Văn Hương, Trầm Trầm tiện tay gọi một chiếc tắc xi đi tới công ty.
Hắn vừa mới đi vào cổng lớn công ty, bỗng bị người ta gọi lại: “Chủ nhiệm Trầm!”
Trầm Trầm vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy Phương đặc trợ bị Phùng đầu trọc mắng đến tối tăm mặt mũi.
Ngày hôm nay, Phương đặc trợ mặc một bộ đồ màu hồng, cùng một đôi giầy đan màu xanh biếc, cả người giống như đóa hoa tươi mát tràn ngập trong mùa xuân động lòng người.
“Phương đặc trợ, chuyện gì?” Trầm Trầm ôm chậu trúc, cảm thấy trên tay hơi nằng nặng, thế nhưng đối mặt với một cô gái, hắn vẫn rất kiên trì đứng đó.
“Chuyện kia… Chuyện hôm đó, cảm ơn anh, đây là bánh ga tô tôi tự làm, cho, cho anh…” Phương đặc trợ cúi đầu, mặt đỏ như một quả cà chua, một bên sục tay vào túi lấy bánh ra cho Trầm Trầm.
Bánh ga tô? Trầm Trầm chần chờ đưa tay ra nhận lấy.
Được rồi, đối với một con gấu trúc mà nói thì, thỉnh thoảng ăn chút bánh ga tô gì gì đó cũng tàm tạm.
“Ôi, Trầm chủ nhiệm, anh mang theo một chậu trúc? Thật đáng yêu!” Phương đặc trợ lúc này mới chú ý tới Văn Hương trong lòng Trầm Trầm, giống như là có thể tìm được một chủ đề có thể tiếp nhận vậy, nhiều lần ca ngợi lên ca ngợi xuống chậu trúc mà trong mắt Trầm Trầm thì chả có tí phân lượng nào.
“Ừm, mùa xuân tới rồi, tôi dự định xanh hóa công ty một chút.”
“Ha hả.” Phương đặc trợ che miệng cười nhẹ nhàng: “Chủ nhiệm Trầm thật cứ thích nói đùa, có điều chậu trúc này thật xinh đẹp.”
“Cô rất thích sao?” Nếu như Phương đặc trợ này nói thích, vậy cứ đưa cho cô ta đi, coi như là đáp trả cho bánh ga tô vậy.
“Ô kìa?” Phương đặc trợ mặt đỏ càng thêm lợi hại hơn, cô ngượng ngùng nhìn lướt qua Trầm Trầm, nhẹ nhàng gật đầu.”
“Vậy tặng cho cô đấy.”
“Thực sự sao?”
“Ừ.”
“Vậy thì cảm ơn anh lắm!”
Nhìn bóng dáng Phương đặc trợ mừng rỡ ôm Văn Hương, Trầm Trầm hơi thở dài một tiếng.
Mua một chậu trúc chẳng thể cho vào được miếng nào cả.
Thực bi kịch.
May là nó còn khiến cho Phương đặc trợ vui vẻ, mình cũng không lãng phí hai mươi đồng.
Tâm tình Trầm Trầm tốt lên, hôm nay Phùng đầu trọc cùng với bà vợ của ông ta đi chuyến tuần trăng mật lữ hành lần thứ năm của bọn họ trên một hòn đảo nhỏ ở miền Nam, vào lúc bốn giờ rưỡi, tất cả mọi người đã chuẩn bị tốt đẹp xong xuôi chỉ chờ giờ tan tầm.
Trầm Trầm cũng không ngoại lệ, chỉ là hắn thân là chủ nhiệm sắt thép công tác cuồng mà toàn bộ mọi người trong công ty cần, hắn vẫn rất nghiêm chỉnh ngồi bên cạnh bàn làm việc chờ kim giây chỉ hướng 12.
“Chủ nhiệm Trầm!” Thật vất vả đợi tới giờ tan tầm, Trầm Trầm sắc mặt tôi tối quay đầu lại, thấy Phương đặc trợ một thân hồng nhạt.
“Chủ nhiệm Trầm, tôi muốn nói rằng, cảm ơn chậu trúc của anh, kia, có thể cùng nhau ăn một bữa cơm tối không?” Phương đặc trợ nói xong lập tức xấu hổ cúi đầu.
“Xin lỗi, tôi có việc về nhà.” Đùa cái gì vậy, cùng Phương đặc trợ đi ăn cơm chiều? Những thứ đầy dầu mỡ ấy, còn những miếng thịt như thế ngẫm lại mà khiến hắn sợ, còn không bằng đói bụng về nhà nhìn trúc yêu của lòng hắn dài lên!
Không thấy vẻ mất mát trên mặt Phương đặc trợ, Trầm Trầm mặt mũi như thường đi ra cổng lớn công ty.
Đằng sau ngờ ngợ có người đang nói chuyện.
“Hắc, tôi đã nói rồi mà, Tiểu Như, chủ nhiệm Trầm, bông hoa của Cao Lãnh rất chi là khó đối phó mà.”
“Tiểu Lệ, tôi… Tôi chỉ là rất biết ăn anh ấy đã giúp tôi trước đó…”
“Ôi, cô đừng khổ sở mà, chúng ta đi ăn cơm trước đi, chết đói tôi rồi nè, chủ nhiệm Trầm đúng là không đáng tin(1) mà…”
Những loài người phiền toái này!
Cái gì mà bông hoa Cao Lãnh?! Nào có ví von nào gắn với gấu trúc thế đâu? Còn có cái gì tin không đáng tin gì gì đó, thử nghĩ đi, thế giới này còn có một con gấu trúc chăm chỉ lo nghĩ cho gia đình như hắn đây?
Gió xuân ấm áp thổi lướt qua mặt, cây Nhãn cao to hai bên đường cũng xòe vươn cành lá của mình.
Tâm tình Trầm Trầm thoáng tốt lên chút.
Tới cửa nhà, mở cửa bảo vệ ra, Trầm Trầm bỗng nhiên ngửi thấy một trận mùi đồ ăn. (đồng nhân Tấm Cám hả =]])
Hình như là mùi vị của món măng xào và măng chưng nước thịt.
Hửm? Đây là chuyện gì thế nhỉ?
Trầm Trầm sẽ chẳng làm cơm, đối với những củi gạo dầu muối tương dấm đều có thể nói là dốt đặc cán mai, có đôi khi muốn ăn một chút đồ có mùi vị măng, hắn đều làm đến mức rối tinh rối mù lên.
Kêu ngoài mua?!
Đó là chuyện không có khả năng, những quán cơm đó có thể bảo đảm vệ sinh sao? Nghe nói có rất nhiều đầu bếp đều thích thử đồ ăn, còn trực tiếp lấy cái muôi xào thức ăn để thử, mở to mồm ăn một miếng lại lấy cái xào đó tiếp tục lật đồ ăn, thực sự là nghĩ mà muốn phát sợ. (anh ơi, chuyện bt mà (┬_┬))
Thế nhưng giờ đây.
Một khoảng sạch sẽ ─── so với lúc sáng sớm hắn đi làm còn muốn nhẹ nhàng khoan khoái ngăn nắp sạch sẽ hơn.
Trên chiếc bàn cơm thủy tinh quanh năm trống vắng đằng đó bày ra
một bàn cơm nước.
Thơm quá.
Trầm Trầm nuốt nước miếng.
Trên bàn còn đè lên một tờ nhắn để lại.
Bên trên là một loại chữ phồn thể dựng thẳng.
‘Nguyên liệu nấu ăn trong nhà quá ít, chỉ có làm như thế, lần sau ra ngoài mua nhiều một ít.’
Ơ?
Trong đầu Trầm Trầm bỗng xuất hiện bốn chữ lớn.
Cô nàng ốc nhồi(2)?
=============
(1)nguyên văn là kháo phổ 《靠谱》đây là phương ngôn phương Bắc, từ ngữ lưu hành hậu hiện đại, nghĩa tương đương với tin cậy, tin tưởng
(2)cô nàng ốc nhồi là một nhân vật truyền lại của dân gian Phúc Châu. Mọi người đều biết rõ chuyện của cô nàng ốc nhồi, quyển năm 《sưu thần hậu ký》tuyển tập. Chuyện nói về một con người từ nhỏ cha mẹ đã mất, lẻ loi hiu quạnh, rất đồng cảm với hắn, lại thấy hắn cần cù tiết kiệm, an phận thủ thường, cho nên phái thần nữ cô nàng ốc nhồi hạ phàm giúp đỡ hắn.
ờ, đại khái là vậy, VN mình cũng có rất nhiều sự tích tương tự như thế, mà h mình chỉ nghĩ ra mỗi cái cảnh í giống Tấm Cám chứ còn đâu mình chịu ko nhớ nổi. Mọi người thứ lỗi nhé.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.