Chương trước
Chương sau
Trầm Trầm nâng đường quai hàm cong cong duyên dáng lên, con mắt hắn sáng trong suốt, đôi môi bị hôn có chút sưng đỏ thăm dò từng chút trên khuôn mặt Chu Thanh, Chu Thanh yên lặng tiếp nhận nụ hôn dè dặt của hắn, trong lòng cũng là một trận dời sông lấp bể.
Làm ─── cái gì?
Người tên Phụng Duyên đến tột cùng là ai? Hắn sao có thể khiến Trầm Trầm cam tâm tình nguyện dâng hiến nụ hôn? Chu Thanh cả người nổi ghen, trận ghen này còn nhiều hơn cả lần trước nhìn Trầm Trầm và Phương đặc trợ liếc mắt đưa tình.
Trầm Trầm một bên hôn lên cằm Chu Thanh, một bên mờ mịt nói rằng: “Phụng Duyên… Ta vẫn rất thích ngươi.”
“… … … … … …” Ánh mắt Chu Thanh tối sầm lại, cũng không chịu nổi nữa, đặt Trầm Trầm ở trên giường, hôn lên bờ môi phiến cậu thương tâm, không giống nụ hôn trên bánh xe đu quay cao chọc trời lần trước. Lúc này đây, Trầm Trầm vô cùng mau chóng đáp lại Chu Thanh, hai tay ôm lấy cổ cậu, hắn híp mắt thi thoảng phát ra tiếng rên rỉ nhẹ nhàng, thanh âm ấy rơi vào lỗ tai Chu Thanh, giống như con mèo nhỏ dùng móng vuốt nhẹ nhàng gãi vậy. Cậu nhìn chằm chằm viền tai trắng noãn của Trầm Trầm, chung quy vẫn không nhịn được, hung hăng hôn sâu thêm giống như mưa rền gió dữ.
Trầm Trầm bị hôn đến choáng váng, trên mặt lại mang theo nét cười ngọt ngào, dáng cười này quá mức chói lóa trong mắt Chu Thanh, lại khiến cậu trầm mê không gì sánh được, cậu hận không thể bỏ qua bước tiền hí làm thẳng luôn, hung hăng ‘làm’ đau con gấu trúc khiến cậu thương tâm, lăn qua lăn lại khiến hắn cầu khóc, cho hắn biết lòng mình có bao nhiêu là khó chịu.
Thế nhưng… Thở dài một hơi, cậu liên tiếp tạo ra những đóa hoa hồng ướt nóng trên cần cổ tinh tế trăng trắng của Trầm Trầm, hai tay thì nhẹ nhàng an ủi thân thể trơn tuột trắng nõn, Chu Thanh bỗng rất muốn chửi mắng.
Cậu thực sự đã thích con người này rồi.
Cậu rõ ràng sắp bị tức điên rồi, thế nhưng động tác trên tay lại càng trở nên dịu dàng, cậu nhiều lần nói với mình đây là lần đầu tiên giữa hai người bọn họ, tuy rằng Trầm Trầm nhìn qua tựa hồ đã sớm lên giường với tên gian phu tên Phụng Duyên kia, thế nhưng cậu không thể dữ dằn thô bạo đối đãi Trầm Trầm.
Chu Thanh khá uể oải tự trách mắng mình không có tiền đồ, nhìn vẻ mặt ửng hồng của Trầm Trầm, đã có vài phần dáng dấp động tình, cậu lấy ra thuốc bôi trơn sớm đã mua chậm rãi làm lỏng nơi bí ẩn của Trầm Trầm, cởi quần áo của mình ra, nhấc vòng eo của Trầm Trầm lên, lại trong giây phút chuẩn bị tiến vào, bỗng bị tay Trầm Trầm đẩy ra.
Chu Thanh khá kinh ngạc nhìn hắn, không nghĩ tới đối phương lại hơi cười: “Phụng Duyên, chúng ta đã lâu không gặp, lúc này đây hãy để ta chủ động chút đi.” Nói dứt lời lại kiễng chân dậy, lắc mông rồi ngồi thẳng xuống dục vọng cực nóng của Chu Thanh.
“Ưm…” Sau khi Trầm Trầm hoàn toàn ngậm lấy vật ấy, bên hông một trận bủn rủn, hắn vươn tay vịn lấy bờ vai Chu Thanh, tên kia cứ giương mắt trừng trừng, giọng hắn ướt át, trong mắt lại mang theo hơi nước như mưa bụi: “Động… Động đi.”
Chu Thanh biến sắc, lại cũng không thể nào kìm nén bản thân được nữa, một tay bắt lấy đường lưng tinh tế của Trầm Trầm, một tay nâng tính khí của đối phương dậy, còn miệng hôn lên vòm ngực trắng noãn, mãnh liệt đưa đẩy trong thân thể Trầm Trầm.
Trầm Trầm bị đánh thức do tiếng chim sẻ ngoài cửa sổ.
Hắn lười biếng mở mắt ra, từ trên giường đứng lên chuẩn bị rót chén nước sôi uống, lại giống như nghe thấy tiếng ‘răng rắc’, vòng eo mềm nhũn, cả người lại ngã xuống giường.
Hắn hơi cả kinh, nghĩ lúc ngủ đêm qua có phải hắn đã lắc mạnh eo hay không, sao ngày hôm nay bò cũng không bò được dậy vậy, hắn có hơi đau đầu nghĩ lại xem tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, bỗng nhiên trong đầu hiện lên mấy hình ảnh khó coi, sắc mặt hắn tái nhợt, lập tức nhấc chăn lên nhìn, phát hiện hắn đang mặc áo ngủ, trên người thì thoải mái nhẹ nhàng, nếu như không phải chỗ ấy truyền đến từng đợt xót đau sâu sắc thì cơ hồ hắn đã coi tất cả những chuyện xảy ra đêm qua chẳng qua chỉ là một giấc mộng Nam Kha mà thôi.
… Chu Thanh…
Con mắt Trầm Trầm cơ hồ muốn phun ra lửa, hắn nghiến răng nghiến lợi lẩm nhẩm tên này, hắn ôm quyết tâm đem Chu Thanh bầm thây vạn đoạn mà chậm rãi bò dậy khỏi giường, hắn cố nén đau nhức bên hông, hai ba bước đẩy cửa phòng ra, vừa nhìn đã thấy Chu Thanh ngồi trên sô pha trong phòng khách, đang đọc báo khá chăm chú.
“Chu Thanh!”
Chu Thanh ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt cực kỳ đờ đẫn: “Anh tỉnh.”
Mắt Trầm Trầm trợn to lên, nhìn nét mặt Chu Thanh như vậy, không khỏi bắt đầu hoài nghi chuyện ngày hôm qua chẳng qua chỉ là ảo giác, thế nhưng cơn đau đớn xót đau và cảm giác dinh dính như có như không luôn nhắc hắn rằng cây trúc kia đã làm gì với hắn.
“Cậu ─── không giải thích một chút sao?” Trầm Trầm đặt mông ngồi bên cạnh Chu Thanh, tuy rằng sô pha rất mềm, thế nhưng phần cơ thể sử dụng quá độ tối qua vừa đặt xuống thì khiến hắn cau mày lại ─── đồ trúc yêu chết tiệt.
Chu Thanh đặt tờ báo lên chiếc bàn trà thủy tinh, lạnh mặt nhìn Trầm Trầm, Trầm Trầm bị cậu nhìn cũng tràn ngập lửa giận, đồ trúc yêu này có ý gì? Cái vẻ mặt này của cậu là muốn nói cho hắn rằng đêm qua không hài lòng sao, Trầm Trầm càng nghĩ càng tức giận rốt cục không nhịn được nửa, mở miệng nói: “Cậu có nghe thấy tôi nói chuyện không?”
Chu Thanh nói: “Nghe thấy.”
Lời lẽ lạnh lùng khiến Trầm Trầm cảm thấy mình càng thêm tủi thân, hắn trừng mắt nhìn Chu Thanh: “Nếu đã nghe thấy, vậy giải thích đi, đêm qua cậu vì sao phải làm như vậy.”
Chu Thanh bỗng nhiên cúi đầu cười, trong tiếng cười ấy có chút lạnh lẽo và chua xót: “Vì sao… Núi có cây còn cây kia có nhánh(1),anh không hiểu sao?”
Trầm Trầm có chút sửng sốt, hắn nhìn Chu Thanh bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt bất lực và thương đau đến vậy, ngực hắn mơ hồ cảm thấy khó chịu, chẳng qua hắn nghĩ lại, vừa nghĩ thì thấy người bị hại rõ ràng là hắn, sao tên chiếm lợi như Chu Thanh lại bày ra cái bản mặt như là hắn đã hung hăng ‘làm’ cậu cả một đêm vậy?
Trầm Trầm lập tức cũng lạnh mặt đi: “Tôi vì sao phải hiểu, dù cậu thích tôi cũng chẳng qua là chuyện của cậu, cái đó và tôi có quan hệ gì đây? Hơn nữa ───” Giọng Trầm Trầm đột nhiên cao lên, đồng thời ẩn ẩn tức giận càng sâu: “Lúc cậu làm vậy với tôi, có nghĩ tới tôi đồng ý hay không?”
“Vì sao Phụng Duyên có thể.”
“Hử?” Trầm Trầm kinh ngạc nhướn mắt lên ─── Phụng Duyên là ai?
“Vì sao người tên Phụng Duyên kia có thể hôn anh, ôm anh chứ? Anh nói đi, tôi điểm nào không bằng y?” Chu Thanh cúi đầu gầm lên tựa như không thể nhịn nổi nữa.
Trầm Trầm hơi sửng sốt, hỏi ngược lại: “Phụng Duyên là ai?”
────
Chú thích:
(1) đây là hai câu thơ trong bài Việt nhân ca, bài hát của người chèo thuyền đất Việt, xuất hiện 2800 năm trước, được dịch sang tiếng nước Sở rồi sau đó được Lưu Hướng thời Hán ghi trong sách Thuyết uyển, cách nay khoảng 2000 năm. Hai câu thơ trên chỉ tình cảm ẩn dấu trong lòng một người, mà người kia không hề hay biết, kiểu như, ‘Tình cảm của tôi anh đâu có hay’ ấy vậy, nói chung là núi kia có cây và cây kia thì có nhánh, ngọn nguồn mọi chuyện đâu phải nhìn là biết hết được(mình đoán bừa). Xem ý nghĩa bài hát ở đây.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.