Ánh mắt Chu Thanh cứ bồi hồi bên cằm Trầm Trầm, cậu yên lặng nghĩ chờ lát nữa ngồi trong khoang của bánh xe đu quay thì nên ra tay chỗ nào mới tốt, Trầm Trầm bị ánh mắt bao hàm ý nghĩ sâu xa nhìn chằm chằm vào mà sợ hãi, hàng ngũ xếp dãy dài không ngớt, khi đến phiên bọn họ ngồi lên bánh xe đu quay, Trầm Trầm chú ý tới vẻ chế nhạo trên mặt của mấy người con gái xung quanh đang nhìn bọn họ, lúc này, Trầm Trầm mới nghĩ đến chuyện hai người con trai cùng ngồi bánh xe đu quay là chuyện kỳ quái cỡ nào. Khi cửa khoang mở ra, Trầm Trầm khẽ nhếch môi nói một câu: “Chu Thanh, đừng ngồi.” Chu Thanh vô cùng kinh ngạc nhìn Trầm Trầm, mặt lộ vẻ khó xử nói: “Vì sao?” Mỗi lần Trầm Trầm nhìn vào đôi mắt trong suốt kia thì cảm thấy mình như bị xuyên suốt, hắn dừng một lát, đang cân nhắc xem làm sao mới có thể thay đổi suy nghĩ cố chấp của Chu Thanh đây, lúc này, Đại Mao xếp hàng phía sau bọn họ lại trở nên không vui, hắn cứ nhìn đăm đăm vào Trầm Trầm, trong miệng thì lầm bầm A Trầm cứ lề ma lề gì chứ, rồi hắn vươn tay ra cố sức đẩy Trầm Trầm về phía trước, Trầm Trầm né không kịp đã bước một chân vào khoang xe, Chu Thanh cười một cái với Đại Mao, sau đó cũng tiến vào theo. Tề Cảnh dở khóc dở cười nhìn Đại Mao, sờ sờ đầu hắn nói: “Tiểu Mão, sau này không nên nghịch ngợm như thế.” Đại Mao chớp đôi mắt to nhìn anh: “Chủ nhân, ai bảo hắn lề mề như thế.” Sắc mặt Tề Cảnh đỏ ửng, có chút không được tự nhiên xoay qua nói: “Tiểu Mão, sau này không cần gọi chủ nhân, gọi anh là được rồi.” Đại Mao rất biết nghe lời, nói: “Anh.” Mặt Tề Cảnh càng đỏ hơn. Trầm Trầm và Chu Thanh cùng ngồi mặt đối mặt trong khoang xe, hắn cảm giác như là mình đang chậm rãi mọc lên từ mặt đất, hắn vốn là thần tiên, chuyện bay trên trời gì đó đối với hắn chẳng qua chỉ là một bữa ăn sáng, nhưng còn Chu Thanh, đây là lần đầu được ngồi, vẻ mặt tuy vẫn là bình tĩnh, song khóe miệng hơi nhếch lên đã tiết lộ tâm tình hưng phấn lúc này của cậu. Trầm Trầm đẩy kính mắt lên thầm nghĩ lần sau có lẽ nên mang Chu Thanh ra ngoài nhiều hơn. Chu Thanh nhìn kính mắt hắn, bỗng nói: “Trầm Trầm, anh bị cận à?” Trầm Trầm vô thức sờ vào gọng kính: “Cận nhẹ thôi, có điều không mang cũng vẫn thấy rõ.” Chu Thanh nhìn lướt qua cảnh sắc ngoài cửa sổ, đánh giá thời gian bánh xe đu quay cũng đã sắp lên tới đỉnh, cậu ngẩng đầu nhìn Trầm Trầm nói: “Chờ lát nữa có thể gỡ kính mắt xuống không?” Trầm Trầm: “Gì cơ?” Chu Thanh cũng đã nghiêng người về phía trước lấy kính mắt của hắn, mất đi mảnh kính che, đôi mắ trong trẻo đen nhánh của Trầm Trầm có hơi bối rối và mờ mịt, hắn vô cùng kinh ngạc nhìn Chu Thanh, lại phát hiện khuôn mặt tuấn tú kia càng ngày càng gần, hắn có thể cảm giác được hơi thở nong nóng phả lên mặt hắn: “Chu Thanh ─── cậu làm gì ─── ê” Chu Thanh bắt lấy bờ vai hắn, đôi môi lạnh lẽo dứt khoát dán lên đôi môi bởi vì giật mình mà hơi hé mở của hắn, Chu Thanh liếc cảnh sắc ngoài cửa sổ thấy thời gian vừa khít, không khỏi cong con mắt lên cười, cậu nỗ lực nhớ lại ‘6 loại kỹ xảo hôn sâu’ được giới thiệu trên Cốc tỷ’, thử tính đưa đầu lưỡi vói vào khoang miệng Trầm Trầm, không đợi Trầm Trầm làm ra bất luận hành động gì phản ứng đã bắt đầu nụ hôn sâu, cảm giác được bả vai cậu đè đang run lên, cậu thầm nghĩ đây đại khái là cao triều mà Cốc tỷ đã nói đi, vừa nghĩ như thế, cậu liền hơi đắc ý ôm chặt lấy Trầm Trầm. Cả quá trình Trầm Trầm đều chìm đắm trong khiếp sợ, đầu óc gấu trúc của hắn vào khoảnh khắc Chu Thanh bắt đầu đi tới đã bắt đầu chập mạch rồi, trong đầu hắn nhiều lần kêu gào lên rằng đây là có chuyện quái gì vậy, cây trúc yêu này điên rồi sao, hắn là gấu trúc tiên nhân không phải gấu trúc tiên nữ, sao giờ còn chưa hôn xong, nếu như hắn không phải thần tiên thì khẳng định cũng đã bị nghẹn chết rồi, đợi đến khi hắn đến được một nơi qury quái hắn nhất định phải ăn tươi cây trúc này… Trong giờ phút bánh xe đu quay gần xuống mặt đất, Chu Thanh rốt cục đã buông Trầm Trầm ra, cậu thỏa mãn nhìn Trầm Trầm vẫn đang đỏ hồng cả mặt, đưa tay đỡ thắt lưng Trầm Trầm ─── trên Cốc tỷ nói đối phương sau khi bị hôn sâu thường sẽ cả người mềm yếu tựa như, ài, tựa như một vũng nước xuân vậy, vừa rồi Trầm Trầm bị cậu hôn lâu như vậy, phỏng chừng bây giờ cũng không đứng được. Tay cậu vừa đụng vào vòng eo Trầm Trầm đã bị đối phương hung hăng vuốt ve, Trầm Trầm đã đeo kính mắt lên, hắn trưng lên khuôn mặt lạnh băng, chẳng nói chẳng rằng lướt qua Chu Thanh, bờ môi hắn run rẩy một hồi, tựa như muốn nói gì đó, thế nhưng ngại những người xung quanh, cuối cùng vẫn là không nói lời nào bước về phía trước, Chu Thanh sửng sốt một hồi, lập tức đi theo. “Trầm Trầm!” Nhìn bóng dáng Trầm Trầm càng chạy càng nhanh, Chu Thanh cấp tốc kéo tay áo Trầm Trầm đang rảo bước chân: “Anh giận à?” Trong giọng cậu mang theo chút dè dặt hỏi thăm, Trầm Trầm nhiều lần dẹp sự tức giận và phiền muộn trong lòng, lúc này mới quay đầu, chỉ là hắn vừa quay đầu lại, đã nghe thấy xung quanh có tiếng thở nhẹ. “Ái chà, hai người con trai này thật đẹp trai quá.” “Đúng vậy đúng vậy, bọn họ còn mặc quần áo tình nhân nữa.” “Ai yo, lẽ nào bọn họ là…” “Tớ thấy cũng hiểu, cậu thử nhìn người vóc dáng thấp kia kìa, vẻ mặt đúng là muốn mà còn chối, hai người có phải đang giận nhau không?” “Cậu nhẹ giọng đi, bọn họ hình như nghe thấy rồi kìa.” “Giọng tớ rất nhỏ mà, tớ dám cam đoan bọn họ không nghe thấy đâu.” Đầu mày Trầm Trầm giần giật, hắn ném cho mấy cô gái không biết tốt xấu kia một cái liếc sắc lẻm, không nghĩ tới đối phương càng bàn càng vui hơn. “Ái chà, còn giận nữa kìa, nhìn dễ thương ghê.” “Đàn ông giận vui cực, câụ biết không Tiểu Linh, tớ còn thích xem đàn ông khóc cơ, tớ nhớ cái năm 06 có cúp thế giới ấy, người kia thấy mình sắp thua, thế là khóc đáng thương chết được, khi đó tớ cảm thấy hắn thực sự đẹp trai quá à.” “Quan niệm thẩm mỹ của cậu thật kỳ quái.” “Ha ha, ai yo, hình như hắn đi tới rồi, chúng mình đi nhanh thôi.” Trầm Trầm nhìn các cô bé đi xe rồi, lạnh lùng nói hai chữ với Chu Thanh: “Buông tay.” Chu Thanh có chút đau lòng hạ lông mi xuống: “Anh thật sự giận sao?” Trầm Trầm càng nghĩ càng không đáng, hắn bình thường làm gấu trúc tiên nhân lại bị một đức ngốc thực vật cưỡng hôn, hắn dùng sức gạt tay đi, lại phát hiện đối phương càng nắm chặt hơn, liền nhướng mắt giận dữ: “Cậu nói xem vì sao tôi không được giận?” Chu Thanh thực sự không nghĩ ra Trầm Trầm vì sao lại giận như thế, đành phải thành thật trả lời: “Tôi thực sự không biết.” Vừa rồi ở trong bánh xe đu quay, điều kiện, bầu không khí đều tốt cả, quả thực đã đạt đến thiên thời địa lợi nhân hòa, Trầm Trầm cũng không lập tức đẩy cậu ra, còn cả người mềm nhũn ngả vào lòng cậu, cậu còn tưởng đối phương cũng thích chứ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]