Nhưng là, theo như ý của Đỗ Nhược cô mà nói, chuyện này chẳng có gì gây hứng thú cho sự trở lại của cô. Trải qua mười thế, một lần nữa trở lại thời điểm ban đầu, Đỗ Nhược lạnh nhạt, thầm nghĩ mang theo bé cưng, làm có tiền, có thực lực,không còn lo gì hết. Coi vẫn bình thản như vậy. Nhún vai, cô chính thức coi việc trọng sinh chẳng khác nào đống phế thải mà cô muốn quăng đi từ lâu. Cái này, còn không thể gọi là phế thải hay sao?