La Tuệ Mẫn ngồi trên chiếc ghế gỗ, hai chân bắt chéo nhịp từng nhịp, ngón tay không nhàn rỗi lật xem quyển sổ để trên bàn, vừa xem bà vừa thở dài.
Không biết mấy ông cấp trên nghĩ thế nào, vậy mà thực hiện chính sách "Di dời dân cư". Kinh nghiệm hơn bốn mươi năm sống trên đời của bà cho biết, chuyện này khó lắm.
Ai cũng biết vùng núi phía Bắc không đủ lao động, nhưng nơi đó quá ư là khắc nghiệt, mùa đông phủ đầy tuyết trắng, nhà nông một năm chỉ trồng trọt được một vụ mùa.
Này đây, cái chính sách ban hành cả nửa năm mà không thấy ma nào lại đăng kí, văn phòng mở đó chỉ để đuổi ruồi.
Bà chậc chậc lưỡi. Dù sao cũng cầm tiền công đầy đủ, công việc lại quá an nhàn nên chả sao. Chứ theo bà biết, bây giờ người ở thành thị mà dời hộ khẩu đi đâu, tới chừng muốn dời trở về thì thủ tục khó hơn lên trời, bởi vậy công dân trong thành đâu ai ngó đến. Còn nói nông thôn á, mười hộ là có mười một hộ có đất ruộng rồi, ở đây siêng năng hai năm còn trồng được ba mùa, ai mà dại lại dời đi cái vùng khỉ ho cò gáy đó.
Trong bụng lầm bầm làu bàu, La Tuệ Mẫn muốn đứng dậy pha cho bản thân một bình trà như mọi ngày, vừa uống vừa nhâm nhi sự đời thì trước cổng xuất hiện một bé gái.
Đứa nhỏ tầm mười ba, mười bốn gì đấy, từ cửa bước vội lại đây, lẽ phép chào hỏi: "Dạ cháu chào bà."
Con nít
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-hanh-phuc-o-nong-truong/2470700/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.