Đợi khi hạt lúa có thể cất vào kho thì thời gian đã lặng lẽ chuồn êm qua tháng mười một rồi.
Hạt thóc chứa đầy mười bao tải to.
Mạc Đình Sơn tò mò, không biết thành quả mà cả nhà bận rộn tận bốn tháng trời ra sao liền hỏi chị: "Làm sao để cân chúng hả chị hai?"
Mạc Lệ Quyên cười đáp: "Không cần cân đâu, chỉ cần để chúng vào kho thì sẽ biết bao nhiêu cân liền."
Nói đoạn, cô ra hiệu cho chồng và các em vác bao thóc đi.
Giống như những gì Mạc Lệ Quyên đã nói, khi thóc đã nhập kho thì số liệu của nó cũng được hệ thống báo cho cô.
Mạc Lệ Quyên vô cùng ngạc nhiên!
Thấy mọi thứ đã xong rồi mà vẫn chưa nghe được điều mình đang quan tâm, Mạc Đình Sơn có chút hấp tấp: "Bao nhiêu vậy chị hai?"
Nói thật, lúc này Mạc Lệ Quyên muốn ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng. Tại sao nha? Đó là bởi vì sản lượng thóc đã đạt sấp xỉ một ngàn cân. Phải biết rằng ở đây chỉ có hai mẫu đất mà thôi. Sản lượng như vậy đã cao gấp hai lần bình thường rồi. Hỏi sao cô không vui cho được.
Mạc Lệ Quyên cười tủm tỉm, đôi mắt cong thành hình trăng non, cô đáp bằng cái giọng nhảy nhót: "Là một ngàn cân!"
Một ngàn cân! Một ngàn cân!
Lý Cường và bọn nhỏ cũng bất ngờ, tiếp theo đó là vô cùng mừng rỡ.
Cô bé Mạc Lệ San không hiểu, ngơ ngác bẻ bẻ ngón tay, nhưng đếm mãi chẳng biết số một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-hanh-phuc-o-nong-truong/2470652/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.