Phùng Hạ nghe Mạc Lệ Quyên nói lần thứ hai mới xác nhận bản thân không nghe nhầm, vội vàng bế con gái sang.
Mạc Lệ Quyên đón nhận đứa nhỏ, cẩn thận vạch áo lên, áp miệng em bé vào đầu ti. Dòng sữa lập tức được hút ra, theo lực chảy vào miệng bé gái.
Cảm giác được có sữa, đứa nhỏ mới ngừng ầm ĩ.
Lần này người lớn không lừa mình.
Hành động của Mạc Lệ Quyên khiến cả phòng bệnh suy nghĩ khác nhau. Người lương thiện thì khen cô làm rất tốt, kẻ tầm thường thì chê cô thánh mẫu làm màu, còn loại người ham món lợi nhỏ thì lại sinh ra ý nghĩ buồn cười khác.
Mạc Lệ Quyên cho con của Phùng Hạ uống sữa, vậy chắc chắn có thể cho cháu đích tôn của bà ta uống. Cháu trai của bà ta chẳng lẽ còn không bằng một đứa con gái vô dụng? Như vậy, bà ta chẳng cần bỏ tiền bỏ lương thực để bồi bổ cho con dâu nữa.
Ừm, đẹp cả đôi đàng.
Nếu mà Mạc Lệ Quyên biết bà bác này nghĩ gì thì cô sẽ đánh thức bà ấy ngay.
Tỉnh lại đi bà ạ, ban ngày ban mặt mà nằm mơ cái gì không biết.
Nhưng cô chẳng có siêu năng lực có thể nghe thấy tiếng lòng của người khác. Vậy nên, sau khi cho Bảo Dương Bảo Nghi uống sữa xong, Mạc Lệ Quyên định bế con gái Phùng Hạ lên cho bú thì thấy bà bác giường số một bế cháu trai đi đến.
Bà ta cười vô cùng hiền lành: "Cháu tên là Lệ Quyên đúng không?"
"Dạ, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-hanh-phuc-o-nong-truong/2469298/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.