Bốn đứa nhỏ được nhanh chóng đưa vào phòng của Phùng Hạ. Năm mẹ con ôm nhau rớt nước mắt, nhưng chẳng dám khóc thành tiếng vì sợ phiền người khác, cũng sợ sẽ bị đuổi đi.
Giống mẹ mình, hai ngày nay chẳng đứa bé nào được miếng ăn đàng hoàng. Phùng Hạ vắng nhà, chồng cô ấy và mẹ chồng đều mặc kệ sự sống chết của bọn nhỏ.
Giờ thấy mẹ, chúng bẹp bẹp miệng, nức nở: "Mẹ ơi, tụi con đói quá."
Trái tim Phùng Hạ như bị người ta bóp chặt vậy, đau đến thở không ra hơi. Lúc này cô biết tìm đâu ra miếng ăn cho bọn nhỏ?
Chỉ sau một buổi chiều, hoàn cảnh của Phùng Hạ đã được mọi người biết đến. Ở đây đều là phái nữ, ai cũng thông cảm ít nhiều với cô ấy.
Nghe thấy bọn nhỏ nói vậy, mấy bà bác chậc lưỡi, người thì cho nửa miếng bánh bắp khô, người lại cho nửa chén cháo khoai loãng, người khác lại cho một ít rau dại luộc. Mẹ con Phùng Hạ cũng nhờ thế mà có được một bữa ăn lửng dạ.
Nói ra thì vô cùng buồn cười, phần ăn được mọi người bố thí cho này, lại khiến năm mẹ con ăn ngon và no hơn bữa ăn ở nhà chồng Phùng Hạ rất nhiều.
Khuya đến, Mạc Lệ Quyên và ba đứa bé ngủ ở trên giường. Mạc Đình Sơn, Mạc Lệ Vân và Mạc Lệ San ngủ ở dưới đất.
Nhiệt độ vẫn còn rất lạnh. Từ nhà, Mạc Đình Sơn mang theo tận bốn cái chăn to, nhưng cuối cùng chỉ dùng ba cái. Mạc Lệ Quyên cho mẹ con Phùng Hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-hanh-phuc-o-nong-truong/2469293/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.