"... Dạ không ạ, cháu sống và làm việc đều tuân theo pháp luật của đất nước."
Mẹ Phùng Hạ xấu hổ mà cười cười, trong lòng lại thở ra, ây da, suýt hù chết bà già này rồi.
Hai bên xem như thống nhất ý kiến, Lý Cường chẳng quan tâm chuyện giường số bốn nữa. Anh ngồi lên giường số năm, hết nhìn vợ, lại nhìn hai đứa con.
Càng nhìn càng thích, trong lòng càng ấm áp lạ thường, khuôn mặt góc cạnh cũng trở nên nhu hoà.
Lúc này, Mạc Lệ Quyên mới hỏi anh: "Anh vẫn đánh xe bò lên đây à?"
Lý Cường lắc đầu: "Anh đạp xe đạp cho nhanh."
Mạc Lệ Quyên đau lòng, "Anh không lên cũng được, ở đây có mấy đứa nhỏ rồi, chạy xe lên xuống như vậy rất mệt."
Mỗi buổi sáng Lý Cường phải tuần tra trong đội nên anh phải thức dậy từ rất sớm. Giờ này anh còn ở đây thì một lát nữa phải đạp xe mấy tiếng để trở về, thời gian nghỉ ngơi chẳng có bao nhiêu.
Lý Cường nắm lấy tay vợ, cười cười: "Nhưng anh rất nhớ em và các con."
Biết vợ sinh con cho mình, ai mà có thể bình tĩnh ở nhà chờ chứ. Hơn nữa, anh không cảm thấy mệt mỏi gì cả. Cho dù có thì chỉ cần được gặp ba mẹ con họ thôi, bao nhiêu mệt nhọc đều tan biến hết.
Lúc này anh muốn tận dụng hết thời gian để ở bên họ nhiều hơn một chút.
Kế hoạch của anh sắp phải thực hiện rồi.
Hôm nay Lý Cường đến bệnh viện còn mang theo một nồi thịt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-hanh-phuc-o-nong-truong/2469287/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.