Qua tháng mười, tuyết bỗng dưng đến một cách bất chợt. Chỉ trong một giờ đồng hồ mà đã phủ trắng tất cả bề mặt.
Mọi người vui mừng đến hét lên.
Có tuyết rồi! Có hy vọng rồi!
Từ sau khi Mạc Đình Sơn và Thái Vệ Gia, Thái Vệ Quốc cùng nhau nghỉ học, ba người liên tục được Lý Cường dẫn đi mất tăm.
Cả Mạc Lệ Quyên và ông Thụ bà Mai đều không biết họ đang bận rộn điều gì.
Chỉ biết, hàng ngày sau khi thức dậy, bốn người liền dắt nhau vào núi, một lần đi có thể ba bốn ngày vẫn chưa trở lại.
Ngày này, khoảng năm giờ sáng, khi Lý Cường và ba đứa nhỏ lại chuẩn bị vào núi thì ngôi nhà nhỏ có khách ghé thăm.
Họ là một nhóm gồm năm người, dẫn đầu chính là Hứa Lâm.
Hai năm không gặp, dáng vẻ bây giờ của Hứa Lâm càng tỏ ra cô độc. Thân hình hắn khảnh mảnh rất nhiều, không biết là vì thiếu lương thực hay là vì nỗi đau vẫn chưa thể nguôi ngoai.
Phía sau Hứa Lâm, bốn người còn lại đều có dáng vẻ cao lớn đường hoàng, bước đi vững chắc, sống lưng thẳng tắp.
Mạc Lệ Quyên nhìn mà cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Đây chẳng phải là dáng đi của quân nhân hay sao?
Kiếp trước Lý Cường làm lính nên cô gặp rất nhiều quân nhân, giờ nhìn lướt qua là nhận ra được liền.
Nghĩ đến kiếp trước, Mạc Lệ Quyên đột ngột ngẩn người. Cô trợn to mắt, có chút không thể tin tưởng.
Thiếu nữ quay phắt lại nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-hanh-phuc-o-nong-truong/2469274/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.