Chợt, Đào Trọng Nghĩa thu lại dáng vẻ cợt nhả, ông trầm giọng: "Bọn chúng càng lúc càng lộng hành, quân lính bình thường khó mà kiềm chế được."
Dương Kiến Giang cau mày: "Muốn trách thì trách đám sâu mọt kia tiếp tay cho giặc!"
"Điều quan trọng hơn nữa là chúng ta lại chẳng biết ai trong số người quen xung quanh là sâu mọt đội lốt."
Nói thật, nếu người khác muốn giành bốn anh em Lý Cường, Dương Kiến Giang nhất định phải liều mạng già để giành lại. Nhưng người này là Đào Trọng Nghĩa, không ai hiểu rõ về đội lính sắp thành lập bằng ông. Về đội của ông là làm lính, vào tay Đào Trọng Nghĩa cũng là làm lính.
Nhưng lính Đặc nhiệm và lính thường, từ lúc bắt đầu đã khác nhau một trời một vực.
Tuy ông không muốn nói ra, nhưng bốn anh em Lý Cường theo Đào Trọng Nghĩa thì chắc chắn tương lai sẽ sáng lạn hơn rất nhiều.
Đây là sự thật.
Dương Kiến Giang hiểu, nhưng cái cảm giác bỏ lỡ nhân tài này, nó như bị dao cùn cứa vào tim, đau đớn vô cùng. Ông liếc xéo Đào Trọng Nghĩa: "Mừng vội vậy? Họ còn chưa qua thẩm tra đó!"
Lúc này, làm việc gì cũng cần phải thẩm tra chính trị, nhất là những cơ quan quan trọng thì càng phải điều tra kỹ càng.
Đào Trọng Nghĩa mặc kệ vẻ ghen tuông của ông bạn già, ông cười phớ lớ: "Đương nhiên phải đợi thẩm tra rồi, nhưng chắc chắn sẽ không có vấn đề gì."
"Nói mạnh miệng quá đấy!"
"Sự thật là vậy mà."
Lý Cường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-hanh-phuc-o-nong-truong/2469257/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.