“Quirrell, Quirinus Quirrell.” Dumbledore mỉm cười nói, “Phải biết rằng thầy ấy vẫn luôn nổi tiếng bởi chính tài năng của mình, tôi cũng biết rõ tri thức lý luận của thầy ấy là vô cùng vững chắc, năm ngoái thầy ấy vì hy vọng có thể lấy được kinh nghiệm thực tiễn mắt thấy tai nghe mà bỏ ra một khoảng thời gian đi lữ hành khắp nơi, tích lũy rất nhiều kiến thức thực tế về phương pháp phòng chống nghệ thuật Hắc ám. Tôi đã nhận được giấy đồng ý lời mời làm việc từ thầy ấy, tôi tin tưởng thầy ấy có thể đảm nhiệm chức vị này. Anh thấy thế nào? Severus?”
“Được, được lắm!” Giáo sư Snape đứng dậy, đi đến trước bàn làm việc của Dumbledore, nói với tâm trạng khá tệ: “Nếu thầy đã biết rõ về người được tuyển, vậy thì tôi cứ phải tiếp tục làm cái chức giáo sư Độc dược chết tiệt suốt ngày để mặc một lũ quỷ dốt đặc tiếp tục phá hoại cảm giác hưởng thụ tuyệt vời của tôi đối với quá trình chế tạo độc dược kia thôi, đúng không hả?”
“Tôi rất xin lỗi, Severus, nhưng mà ——” Dumbledore hơi dừng lại, đôi bàn tay đan vào nhau, bộ dạng trông thực vui mừng và yên tâm, nói: “Anh phải hiểu rằng không phải bất cứ ai cũng có trình độ chế tạo độc dược như anh, trình độ của anh ở phương diện này tuyệt đối là được hầu hết mọi người công nhận, không phải sao? Có thể phát huy ra sở trường trong lĩnh vực này, tại sao lại không chứ?”
Giáo sư Snape chống hai tay trên mặt bàn làm việc của Dumbledore, nhìn cụ già râu bạc trước mắt, gằn từng chữ từng chữ: “Rất tốt, tôi đã rõ. Có điều tôi nghĩ thầy nên cầu nguyện thằng nhóc Gryffindor thần kỳ kia của thầy không giống với cha nó, trong đầu mọc đầy rơm rạ, chỉ pha chế thuốc trị nhọt thôi cũng có thể nổ banh vạc đi!”
“Ồ, Severus, anh phải biết rằng, trình độ độc dược của cô Lily Evans cũng khá là ưu tú đấy.” Dumbledore bổ sung một câu xong, trông thấy sắc mặt của giáo sư Snape càng lúc càng đen bèn từ bỏ ý định tiếp tục đề tài này, nói: “Tốt lắm, tôi tìm anh đến chính là vì hai chuyện này, nếu anh vẫn còn rất bận, vậy anh có thể làm tiếp việc của anh rồi. Rất xin lỗi đã quấy rầy thời gian của anh, Severus.”
Giáo sư Snape hòa hoãn sắc mặt lại một chút, đứng thẳng người lên, nhưng cũng ngay tại lúc ấy, hắn bỗng thấy con rắn vốn đã rời khỏi cánh tay hắn khi hắn chống tay lên bàn, hiện đang bò thoăn thoắt tới bên cạnh hộp kem tên Dazs gì gì đó, và rồi sau khi nuốt trọn một mồm to đầy kem, nó lại nhe răng hung hăng cắn vào miệng hộp.
Thế là, nọc rắn cực độc liền chảy dọc theo thành hộp, trộn lẫn với món kem ngon lành ở bên trong…
Nhìn cảnh tượng này, Dumbledore tiếc thương hũ kem Muggle ông mới mang về ghê gớm, chỉ ngón tay về phía con rắn nhỏ oai dũng, khóe miệng hơi giật giật, hỏi: “Severus, rắn của anh hả?”
Giáo sư Snape khẽ nhướng mày một cái, tâm trạng trở nên tương đối không tệ, trả lời một cách thực thoải mái: “Rất xin lỗi, Dumbledore, dạo gần đây Zoey khá mê đồ lạnh và đồ ngọt —— tuy rằng tôi không hài lòng với sở thích giống y chang thầy như thế này cho lắm.” Được thôi, giờ thì hắn có thể tha thứ chuyện ban nãy nhóc Zoey cắn tách cà phê của hắn rồi —— chỉ có điều, về câu chuyện khiến bản thân hắn cũng phải đồng cảm ấy, hắn tất nhiên sẽ không kể cho lão ong già vừa làm hắn tức nghẹn này nghe.
Dumbledore nhìn hộp kem Häagen-Dazs hương va-ni tẩm đầy nọc rắn cực độc, buồn bực lắc đầu một cái, thở dài thườn thượt, sau đó chậm rãi nói: “Được rồi, tôi nghĩ có lẽ anh nên đem con rắn của anh đi kiểm tra một chút, dù sao thì tôi cũng chưa bao giờ thấy một con rắn thích đồ lạnh hết.”
Giáo sư Snape vươn cánh tay ra, đợi con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm lần nữa bò về trên thân thể hắn xong mới chậm rì rì nói một câu: “Mặc dù nó thích mấy thứ mà thầy thích đó, nhưng điều này cũng chẳng phải là gánh nặng gì cả.” Huống hồ, bình thường chính nhờ những hành vi của con rắn lười này hắn mới có thể cảm thụ được một loại cảm giác mang tên “vui vẻ” mà hắn đã lâu không gặp. Nếu đã như thế, con rắn này yêu thích cái gì, hắn đương nhiên sẽ càng không can thiệp.
Thế là sau đó, Snape bèn bước nhanh chân rời khỏi văn phòng Hiệu trưởng. Trước khi ra cửa, con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm còn quay cái đầu tam giác bé tí của mình lại, liếc mắt nhìn ngài Hiệu trưởng đang đăm đăm trợn trừng hũ kem cầm được không ăn được, cùng với con phượng hoàng Fawkes lòe loẹt kiêu căng đậu trên chạc cây nhỏ ở bên cạnh.
Fawkes rõ ràng cũng đã chú ý tới cái nhìn của Ngụy Nhiễm, nó kiêu ngạo ngẩng cao đầu, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm —— ánh mắt ấy kích thích tâm linh của Ngụy Nhiễm một cách cực kỳ nghiêm trọng! Từ lúc ra khỏi văn phòng Hiệu Trưởng, mãi đến khi về tới văn phòng Độc Dược, Ngụy Nhiễm vẫn tức anh ách như cũ!
Được lắm, Fawkes, nếu mày đã coi thường tao như thế, tao sẽ cho mày biết cái gì mới gọi là cơn thịnh nộ của rắn!
Suốt cả đêm bế quan suy nghĩ —— phải biết rằng buổi tối hôm đó, cô vậy mà lại không hề chủ động yêu cầu chủ nhân mình đi tắm rửa, không hề quan tâm chuyện hắn và cà phê, không có đòi hắn gọt táo cho cô ăn… Tuy rằng cái gì cô cũng để ý theo dõi, nhưng toàn bộ trí óc của cô đều là sao có thể để con Fawkes lòe loẹt kia làm cô bẽ mặt được! Ngài chủ nhân à, tôi cứ buông tha cho thói quen không tắm và uống cà phê đen tệ hại của ngài một buổi trước đi! Ngày mai nhất định phải sửa lại như cũ!
Sau cả đêm tính toán, sáng sớm hôm sau, con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm nhanh chóng bò xuống chiếc giường lớn của chủ nhân, bữa sáng cũng chẳng buồn ăn liền chuồn ra ngoài văn phòng Độc Dược, đi tìm bà Norris để cùng nhau đến tháp chuồng cú một lần nữa.
“Thế nào, muốn trị cái con chim Fawkes kênh kiệu kia à?” Một con cú mèo cỡ lớn tên Spectus —— dĩ nhiên, nó hoàn toàn xứng đáng là kẻ mạnh trong Chuồng Cú —— xoạc cánh vươn vai, nói: “Tuyệt, tôi tham gia! Tôi tin tưởng cả bầy cú chúng tôi đại thể cũng sẽ tham gia. Có điều nếu chỉ có chúng tôi, cùng lắm thì sẽ không chịu thiệt khi ở trên không trung thôi, năng lực của phượng hoàng không phải là thứ chúng ta có thể chống chọi…”
“Ừm, đây là một vấn đề.” Con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm thừa nhận, “Có lẽ, bầy Vong Mã (1) sẽ đồng ý đến giúp đỡ?”
“Chúng ta cách chỗ của bọn họ quá xa, chẳng thể nào phối hợp với nhau được đâu.” Bà Norris cào cào móng vuốt của mình, “Tôi nghĩ hay là cứ đợi khai giảng cho xong, sau đó mới đoàn kết bầy thú cưng của tụi học trò lại, như vậy càng dễ thành công hơn.”
“Ừ, nói có lý.” Con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm chọt chọt cái đầu bé xíu của mình, “Như vậy, Spectus, chúng ta thành lập một liên minh đi! Tranh thủ ở học kỳ kế tiếp, làm thịt con phượng hoàng kệch cỡm kia cho nó khỏi dám xuất hiện ở trước mặt chúng ta luôn!” Con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm căm phẫn nói ——
Lão già râu bạc kia bắt nạt chủ nhân của cô ư? Con phượng hoàng lòe loẹt kia xem thường con rắn cô đây ư? Được lắm, bộ một người một thú đó cho rằng người (và rắn?) của văn phòng Độc Dược dễ bắt nạt như vậy sao? Hành động lần này không chỉ riêng vì xả giận cho chính mình, đi hành xác con phượng hoàng kia, khiến lão già râu bạc đau lòng một phen cũng coi như là báo thù thay chủ nhân của cô luôn!
“Được, vậy thỏa thuận rồi nhé!” Spectus vui sướng chớp chớp mắt, “Khai giảng xong, đám cú của tụi học trò cứ để tụi tôi ở đây phụ trách liên lạc, còn đám cóc, mèo này nọ trong lâu đài sẽ do hai người phụ trách ha? Hay là kéo cả họ nhà chuột vào luôn? Công tác tình báo do bọn họ phụ trách thực sự không tồi chút nào…”
“Đương nhiên không thành vấn đề!” Con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm lắc đuôi, vui vẻ đồng ý.
Cho nên, liên minh chống Fawkes-kệch-cỡm trường Hogwarts, năm học 1991-1992, đã được thành lập như thế đấy.
(1) Vong Mã: tên tiếng Anh là Thestral, một trong những sinh vật huyền bí ở Hogwarts. Vong mã có hình dáng giống một con ngựa nhưng không có lông, chúng có cánh như cánh dơi, chúng vô hình với mọi người, chỉ có những ai đã từng chứng kiến cái chết mới có thể nhìn thấy chúng. Trường Hogwarts dùng vong mã để kéo xe. (Nguồn: wikipedia)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]