“Chạy mau….” Phạm Trường An thở hổn hển, kéo Đỗ Thu Nương thoát khỏi ‘hiện trường gây án’.
Lúc này Trương Nguyên Bảo đang nằm trên đất, hai mắt nhắm chặt, mũi tràn ra máu tươi, hình như sóng mũi đã bị đánh lệch.
Đỗ Thu Nương thấy vậy vẫn chưa hết giận, vừa rồi bị Trương Nguyên Bảo ôm, nàng cảm thấy vô cùng buồn nôn, đang đưa chân lên định đạp hắn một phát nữa, bỗng nghe Trương Nguyên Bảo rên một tiếng. Phạm Trường An cả kinh, vội vàng kéo nàng chạy đi.
Hai người chạy một mạch tới tận bờ sông, Đỗ Thu Nương mới giùng giằng níu Phạm Trường An dừng lại.
Đỗ Thu Nương vừa thấy hả giận lại buồn cười, Trương Nguyên Bảo mặt người dạ thú kia bị đánh thành đầu heo, thật là tốt! Nghĩ vậy, nàng chống nạnh cười khanh khách không ngừng. Phạm Trường An đứng bên cạnh, thấy vậy lo lắng hỏi “Đỗ….. Đỗ…… ngươi không sao chứ?”
“Không sao! Ta rất ổn!” Đỗ Thu Nương đáp, cảm thấy Phạm Trường An ngày càng vừa mắt, “Phạm Trường An, sao ngươi lại biết ta ở đây?”
“Ngươi đến trễ hơn bình thường, tổ mẫu lo lắng nên bảo ta đi tìm ngươi thử!” Phạm Trường An đáp.
Thật ra là Phạm Trường An ôm sách ngồi trước cổng chờ mãi vẫn không thấy bóng dáng Đỗ Thu Nương, mới đi dọc đường tìm nàng. Hắn vừa vào rừng đã thấy Trương Nguyên Bảo đang ôm Đỗ Thu Nương, bèn nóng lên đấm Trương Nguyên Bảo một cái.
Như vậy là không đúng! Quân tử chỉ được dùng miệng, không thể đánh nhau…… Phạm Trường An thầm nói.
“À, Phạm Trường An, sao ngươi ra tay nhanh nhẹn hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-hanh-phuc-cua-tieu-nuong-tu/7212/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.