Ngay sáng hôm sau, Tần Viễn nhận được tin Đỗ Nhược Lan đã ra ngoài từ sáng sớm, có vẻ là muốn lên núi dâng hương bái Phật. Tần Viễn thầm nghĩ: thời cơ tới rồi! Hắn vội vàng thay đồ gọi người làm chuẩn bị xe ngựa đuổi theo Đỗ Nhược Lan. 
Xe ngựa ra khỏi cổng thành, quả nhiên Tần Viễn đã thấy Đỗ Nhược Lan đang đi một mình ở đằng trước. Hôm nay Đỗ Nhược Lan mặc một cái áo ngắn tay màu hồng ở ngoài, trong là váy dài trắng, chẳng khác gì đóa sen vừa hé nở trong hồ, vô cùng xinh đẹp. Tần Viễn mơ ước Đỗ Nhược Lan đã lâu, cũng không vội nhất thời, tiếp tục bám theo sau. Tần Viễn định bụng chờ tìm một chỗ không người, bắt mỹ nhân ‘ăn’ xong sẽ xử lý gọn ghẽ thần không biết quỷ không hay, không ai nghi ngờ hắn được. 
Tần Viễn thấy Đỗ Nhược Lan đi dần lên núi Tê Hà, lòng vui như mở cờ, bởi vì trên núi Tê Hà này có một ngôi miếu cũ nát, chẳng những rất hiếm người đến, đường đi cũng rất rậm rạp, là nơi dễ ra tay. diưễn.đàn/l:ê,qu:ý,đ:ôn Tần Viễn thấy Đỗ Nhược Lan vào miếu, bèn đứng chờ ở bìa. Đỗ Nhược Lan vừa đi tới hắn vội vàng xông ra kéo Đỗ Nhược Lan vào bụi cỏ. 
Nào ngờ, Tần Viễn kéo xong mới phát hiện, không phải Đỗ Nhược Lan, mà là đệ đệ của Đỗ Nhược Lan, Đỗ Ngân Bảo. 
Tần Viễn cả kinh thả tay ra. Đỗ Ngân Bảo nhếch miệng cười, giơ giày thêu trong tay lên, đập tới tấp lên người hắn. Tần Viễn đang muốn đè tay Đỗ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-hanh-phuc-cua-tieu-nuong-tu/2129443/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.