Phạm Trường An hừ lạnh một tiếng, hai mắt chợt lóe lên, lại vung chày cán bột đập Tề Nhạc. Tề Nhạc bị đau hô to mấy tiếng, dậm chân liên tục. Tiếc rằng chày cán bột của Phạm Trường An tựa như cánh tay của Quan Thế Âm Bồ Tát, khiến hắn khó lòng phòng bị. Qua một hồi Tề Nhạc đành phải chắp tay xin tha, “Được rồi, được rồi, coi như ngươi thắng, được không?” 
Phạm Trường An lại hừ lạnh, nhưng vẫn ngừng tay thắp đèn lên. Quả nhiên Tề Nhạc đã bị đánh sưng mặt. lúc này Phạm Trường An mới hài lòng ngồi xuống ghế, nói, “Không giả điên nữa à?” 
“Giả chứ, sao lại không!” Tề Nhạc thấy Phạm Trường An đi thẳng vào vấn đề, mới thở phào một hơi, đang định ngồi xuống thì Phạm Trường An lại xách cây chày cán bột quơ quơ trước mặt hắn. Tề Nhạc hận không thể quăng cái chày xa bảy thước cho rồi, giận nói, “Ngươi đó, ba trăm sáu mươi loại vũ khí, cái nào không chọn cái loại hạ tiện nhất, không bắt mắt nhất này!” 
“Đánh dễ, làm hung khí giết người cũng được, giết xong rửa sạch lại có thể để dành tiếp, tiện lợi biết bao nhiêu!” Phạm Trường An lành lạnh nói. 
Tề Nhạc nghiến răng, thầm nghĩ: không ngờ Phạm Trường An không chỉ đánh nhau hung mãnh, mà miệng lưỡi cũng ghê gớm như vậy. Xem ra lời đồn quả không sai, hắn đúng là kẻ sợ lão bà. 
Hai mắt Tề Nhạc léo lóe nghiêm túc nói với Phạm Trường An, “Phạm Trường An, ván này ta bày thế nào, muốn làm gì, chắc hẳn ngươi đã nhận ra. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-hanh-phuc-cua-tieu-nuong-tu/2129429/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.