Từ khi đến kinh thành, hắn đã nghĩ tới việc xây dựng cơ nghiệp, có ngày đi theo thái tử tới trang viên này, thấy như chốn bồng lai tiên cảnh, bèn nghĩ sẽ dẫn Đỗ Thu Nương tới một chuyến cho biết. Nào ngờ trước đây mấy ngày hắn dẫn Trương Bác Hưng tới đây trước thì phát hiện chủ nhân của nơi này đang thiếu nợ một khoản cực lớn, muốn bán vãi chỗ này trả nợ. Tới sớm không bằng tới đúng lúc, hai người vừa nghe tin này, lập tức muốn mua lại.
Trương Bác Hưng còn than thở nói Phạm Trường An kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc, thương lão bà lại được hồi báo, đúng là vận may từ trên trời rơi xuống.
Trương Bác Hưng nào biết, lúc ấy trong đầu Phạm Trường An chỉ nghĩ nếu mua chỗ này thì hắn có thể cùng Đỗ Thu Nương ngâm mình trong suối nước nóng qua hết mùa đông, nhân tiện thực hiện nghĩa vụ ‘tạo người’.
Phạm Trường An hào hứng bừng bừng âm thầm chuẩn bị hi vọng có thể khiến Đỗ Thu Nương vui lên. Nay xem ra, vẫn có chút tác dụng.
Cái ao lớn nhất chỗ này đã bị Phạm Trường An chiếm dụng. Hắn hao hết không ít sức lực, bôn ba tới lui mới trang trí thành bộ dáng Đỗ Thu Nương thích. Vì nàng tới mức đó, dễ dàng sao?
Đỗ Thu Nương nghe Phạm Trường An nói xong, trừng mắt thật to hỏi lại, “Chàng nói, chủ nhân chỗ này là chúng ta?”
“Đúng!” Phạm Trường An tự hào xác nhận, vô thức ưỡn ngực thẳng sống lưng theo bản năng. Đột nhiên hắn nhớ tới sự kiện tiền riêng lần trước, nỗi sợ hãi vẫn khắc sâu tới tận giờ, vội xin xỏ, “Thu Nương, tiền ta mua chỗ này là tiền mượn thái tử, vì vậy thái tử cứ cười nhạo ta mãi…. Nếu nàng có tiền dư thì cho ta mượn trả cho thái tử đi!”
Đỗ Thu Nương kinh ngạc hỏi, “Chàng mượn tiền của thái tử?”
Phạm Trường An gãi đầu nói, “Biểu ca còn nghèo hơn ta nhiều, muốn cho mượn cũng không có mà đưa, vừa lúc thái tử nghe được, bèn tiện tay đưa ta mấy tờ ngân phiếu….”
Đỗ Thu Nương vô thức nuốt nước miếng, run rẩy nghĩ, trên đời này ai dám mượn tiền của thái tử chứ?! Chắc chỉ có một mình tên ngốc nhà nàng là dám thôi….
Phạm Trường An vội chạy chậm tới bên cạnh Đỗ Thu Nương, cọ cọ nàng, nói, “Ở đây hàng năm đều có rất nhiều quan lại quyền quý tới tắm suối nước nóng nghỉ dưỡng, đến lúc đó chúng ta cứ chặt chém thoải mái! Đây là vùng ngoại ô, không phải trong thành, không thể cho bọn họ sống thoải mái được! Nhất là thái tử! Bình thường luôn tìm cách bắt nạt ta, mỗi lần thái tử tới chúng ta sẽ lấy mười mấy hai mươi lượng, tuyệt đối không mắc!”
Bộ dáng gian trá kia…. Đỗ Thu Nương bật cười, thầm tính nhẩm xem không biết số tiền nàng để dành có đủ mua nơi này không.
Nơi này vốn có tên là ‘Mai Viên’ bởi vì ở đây có một vườn mai rất rộng, mỗi khi tới mùa hoa nở rộ vô cùng xinh đẹp. Phạm Trường An mua lại, cũng không nghĩ đổi tên.
Nơi này vốn là nhà ở của người chủ cũ luôn, hắn không quyền không thế, mỗi khi tiếp đón các quan viên, chỉ một vị quan nho nhỏ thôi cũng có thể ăn chùa chơi chùa còn bày đặt tỏ vẻ ‘ta nể ngươi lắm mới tới đó’ Cứ vậy mãi, dĩ nhiên là chi nhiều mà không có thu, phải bán đi để trả nợ.
Từ khi Phạm Trường An mua lại, đã cố ý sai người đúc hai cái đồng tiền lớn treo trước cửa, một trái một phải, trên đó lần lượt viết ‘trả trước vào sau’ một viết ‘giả trẻ như nhau’. dinn;ễn.đàn;n/lê,quơ,ý,đ>n Lần đầu tiên Đỗ Thu Nương thấy đã trợn mắt nghĩ: một nơi tao nhã như chốn thần tiên thế này, người ta học đòi văn vẻ còn không kịp, tên ngốc nhà nàng lại lộ vẻ thấy tiền sáng mắt mới chịu. Chỉ có một mình Phạm Trọng Lương là khi tới đã đứng trước cổng vuốt râu gật đầu thể hiện rất hài lòng: rất tốt! Rất tốt, đưa tiền trước rồi ngắm cảnh sau, xem còn ai dám ăn không chơi không không?
Đúng là phụ tử có khác!
Lý thị và Diêu thị cũng tới Mai Viên hai lần. Lúc về Lý thị lén oán trách với Diêu thị nói Phạm Trọng Lương quá thiên vị, một nơi tốt như vậy không bàn bạc tiếng nào đã mua cho Phạm Trường An. Ai biết trách móc nhiều lần bị Phạm Trọng Lương bắt quả tang.
Phạm Trọng Lương vừa bực mình vừa buồn cười, nhân lúc sắp đi ngủ nói, “Từ khi Trường An và Thu Nương về, nàng cứ luôn nghĩ nó là trưởng tử, sẽ đoạt vị trí của Tử Ngọc, rồi sợ ta thiên vị Trường An, nàng có từng tự vấn lương tâm chưa? Xem từ khi hai đứa nó về, nàng đã cho hai đứa nó bao nhiều tiền sinh hoạt mỗi tháng? Quan tâm bao nhiêu tới cuộc sống của hai đứa?”
Lý thị há miệng mấy lần, lại có lời nào để cãi, xấu hổ vì lòng dạ hẹp hòi đã bị nhìn thấu hết.
Phạm Trọng Lương lại nói tiếp, “Tiền bạc trong nhà trước giờ đều do nàng xử lý ta chưa bao giờ hỏi tới. Nghe nói hai đứa nó mượn tiền thái tử để mua chỗ đó, rồi gom hết tiền dành dụm trả lại nhưng vẫn còn thiếu một khoảng lớn, Thu Nương phải lén bán trang sức mới trả hết được. Có những việc ta không nói, không có nghĩa là ta không biết. Nếu nàng không thể xử lý chuyện trong nhà cho gọn gàng được, thì coi như ta đã nhìn lầm nàng rồi!”
Câu cuối của Phạm Trọng Lương nghe hơi nặng, dứt lời cũng nằm nghiêng người qua một bên. Lý thị nghe xong, nhớ lại lúc sáng Diêu thị có bóng gió nói đồ trang sức của Đỗ Thu Nương quá ít, lại bị Phạm Trọng Lương nói quá khắt khe với Phạm Trường An, nhất thời cảm thấy mình sống không được lòng người, buồn bực hồi lâu.
Hôm sau, Lý thị kêu Diêu thị âm thầm đi chuộc đồ trang sức của Đỗ Thu Nương về, lại cho nàng thêm một số bạc để trang trải.
Đỗ Thu Nương vốn từ chối không nhận, nhưng Diêu thị cứ khuyên mãi, đành phải lấy. Nàng nghĩ thầm: chờ tới lúc Mai Viên có thu nhất định sẽ mua quà tặng Lý thị. Tối đó, nàng làm một bàn đồ ăn toàn những món Lý thị, rồi chính thức cảm ơn một phen, hai bên đều vui vẻ.
Suốt mùa đông, Mai Viên lúc nào cũng ấm áp nên Đỗ Thu Nương quyết định tới đây tránh đông luôn. Người nhà họ Phạm cũng đến Mai Viên ngày càng thường xuyên. Mai Viên nghiễm nhiên thành như biệt viện của nhà họ Phạm. Vì vậy, Đỗ Thu Nương quyết định dành riêng mấy phòng cho người nhà dùng, còn căn phòng lúc đầu nàng và Phạm Trường An tới thì để riêng cho hai người. Trong đó có rất nhiều thứ khiến nàng vui sướng, dĩ nhiên chỉ có thể là bí mật riêng của hai người, tuyệt đối không thể cho người khác biết.
Một ngày kia, Đỗ Thu Nương thức dậy rất sớm vẫn không thấy bóng dáng Phạm Trường An đâu, hỏi nha hoàn mới biết Phạm Trường An đang tiếp đãi khách. Nàng bèn búi tóc lên, gài một cây trâm hoa mai cố định, trông rất tao nhã, sau đó cầm lò sưởi tay đi ra vườn.
Phạm Trường An từng nói, Phạm Trọng Lương thích dùng thứ nước từ tuyết đọng trên hoa mai tan ra cho vào một cái bình chôn dưới đất mấy năm rồi lấy ra pha trà uống. dnliễn.đmpàn/lê,quư,ý,đôơ,n Cái thú tao nhã kiểu này nàng không hiểu, nhưng nàng luôn ghi tạc trong lòng công công thương yêu phu thê hai người thế nào, muốn báo đáp chút gì đó vì vậy quyết định đi hứng nước tuyết kia.
Đỗ Thu Nương đi hứng nước tuyết chừng nửa canh giờ mà vẫn chưa được đầy một cái chén nhỏ, còn người nàng đã mướt cả mồ hôi.
Đỗ Thu Nương định nghỉ ngơi một lúc rồi đi hứng tiếp, đột nhiên phát hiện Trường An nhà nàng đang đứng ở một chỗ không xa, đưa lưng về phía nàng, trong ngực ôm một…. Một cô nương áo tím…. Đỗ Thu Nương vội núp sau một gốc cây theo dõi diễn tiến.
Cô nương kia khẽ nghiêng người về phía Đỗ Thu Nương, để lộ một góc mặt ửng đỏ, chỉ bấy nhiêu thôi đã đủ khiến Đỗ Thu Nương biết nàng kia là một mỹ nhân tuyệt sắc, và cánh tay của Phạm Trường An thì đang vòng qua vòng eo mảnh khảnh của nàng ta….
Ghen tức lập tức lan tràn khắp người Đỗ Thu Nương. Nàng nổi trận lôi đình hận không thể ném cái chén trong tay về phía Phạm Trường An cho hắn bể đầu luôn. Nhưng nàng vừa mới tiến lên một bước thì sau lưng đã có một bàn tay từ đâu xuất hiện nhấn nàng xuống, nói thầm, “Đừng đi ra!”
Đỗ Thu Nương sợ hết hồn, nhìn kỹ lại phát hiện trông người này rất quen.
“Ngươi là đầu bếp của Mai Viên?” Người nọ nghiêng đầu nhìn Đỗ Thu Nương, không chờ nàng trả lời đã tự gật đầu nói tiếp, “Ừ, cái vườn mai này của Tử Chính không tệ, cảnh đẹp, đầu bếp cũng đẹp. Ngươi chỉ cài một cây trâm hoa mai không trông rất tao nhã, khác hẳn mấy nữ tử khác gắng đầy châu ngọc lên đầu khiến người ta chói cả mắt chứ chẳng đẹp đẽ gì!”
Đỗ Thu Nương nhìn bộ đồ vải thô nàng đang mặc, lại nhìn cái bình trong tay, quả thật, trông chẳng khác gì một nữ đầu bếp. Kệ, đầu bếp thì đầu bếp, cũng được…. Đỗ Thu Nương đang tiến lên nữa, thì đột nhiên nghĩ: Phạm Trường An đang hẹn hò với cô nương tuyệt sắc kia, nàng là chính thê lại xuất hiện với bộ dạng nữ đầu bếp, chưa gì đã thấy yếu thế hơn rồi!
“Ngươi đừng đi vội, sắp có kịch hay coi rồi!” Người nọ nhích lại gần Đỗ Thu Nương nói, “Ngươi cúi đầu thấp xuống một chút, đừng để hai người họ phát hiện!”
“…..” Đỗ Thu Nương há hốc, càng nhìn tiểu tử này càng thấy khả nghi, bèn hỏi nhỏ, “Ngươi là ai?”
“Ngươi quan tâm ta là ai làm gì?” Người nọ liếc Đỗ Thu Nương một cái, móc một cái túi giấy đựng hạt dưa từ trong ngực ra, đưa tới trước mặt nàng hỏi, “Nẻ không? Phòng bếp nhà ta rang đó, mua chỗ khác không ngon được như vậy đâu!”
Đỗ Thu Nương giật giật khóe miệng, lắc đầu, người nọ cũng không ép, thong dong ăn một mình.
Đỗ Thu Nương quay lại nhìn Phạm Trường An. Lúc này, Phạm Trường An đã buông cô nương kia ra, hai người sóng vai bước về phía trước. Phạm Trường An có vẻ không yên lòng, mắt cứ nhìn xung quanh, như muốn chạy trốn tới nơi. Đỗ Thu Nương thấy vậy mới yên tâm, nghĩ thầm: có lẽ là cô nương kia không cẩn thận bị trẹo chân, hắn mới đỡ giùm thôi….
Phạm Trường An ngu ngốc này lại chọc nợ đào hoa! Đỗ Thu Nương nghiến răng nghĩ, nợ đào hoa kia còn đám chạy tới trước mặt nàng luôn rồi, tức chết nàng!
Đột nhiên, cô nương kia lại trật chân tiếp, nghiêng người té vào lòng Phạm Trường An. Hắn tránh không kịp đành phải vươn tay đỡ. Thấy cô nương kia đứng vững rồi muốn thả tay ra thì nàng ta lại ngẩng đầu, nhìn hắn chăm chú….
Từ góc nhìn của Đỗ Thu Nương, có thể thấy rõ ràng cô nương kia đang ngẩng đầu chu môi, đòi hôn!
“Rắc, rắc!” Cành mai khô được Đỗ Thu Nương nhặt lên dưới đất không biết từ lúc nào, dưới cơn giận của nàng đã oanh liệt gãy thành hai khúc.
“Ngươi phải cẩn thận chứ!” Nam tử bên cạnh Đỗ Thu Nương trách, vội kéo nàng ngồi thấp hơn, nói, “Ta và huynh trưởng phải mất bao nhiêu công sức mới tìm được một tuyệt sắc giai nhân tới bày ra cảnh này đó! Nghe nói thiếu gia nhà ngươi có chính thê hung như sư tử cái, cho nên không dám liếc nhìn nữ nhân khác dù chỉ một cái. Vì vậy bọn ta đã nghĩ ra cách này để cứu vớt đời hắn đó! Ta thấy dung mạo của ngươi không tồi, chắc chắn cũng bị chủ mẫu không ưa chứ gì? Nay ta làm phước giúp ngươi đổi chủ mẫu, hẳn là cuộc sống về sau của ngươi sẽ trở nên tốt hơn nhiều.…”
Nam tử kia thấy Đỗ Thu Nương trợn to mắt, cho rằng nàng kinh ngạc, bèn cười nói, “Đừng quá kích động! Sau khi chuyện thành công, ngươi tặng ta một bình sương mai để cám ơn là được! Hứa rồi đó, chỉ đưa cho ta, không được đưa cho huynh trưởng ta….” Dứt lời, hắn lại chỉ về phía một người ở cách đó không xa, “Ngươi xem, huynh trưởng của ta ở đằng kia….”
Đỗ Thu Nương nhìn theo hướng tay của nam tử nọ, thấy cách đó không xa cũng có hai người đang nằm rình trộm, không phải ai xa lạ, một là Trương Bác Hưng, một là thái tử Tề Nhạc. Đỗ Thu Nương ngộ ra, khó trách nàng cứ thấy hắn quen quen, thì ra là vì hắn có nét mặt hao hao giống thái tử.
Được lắm! Hai huynh đệ nhà này, kiếp trước thì vừa mới lên ngôi đã liên tục tặng tiểu thiếp cho Phạm Trường An. Đời này thì còn chưa lên ngôi đã bắt đầu tìm cách đuổi chính thê nàng xuống!
Cả tên Trương Bác Hưng kia nữa, đúng là vẽ đường cho hươu chạy!
Đỗ Thu Nương không thể nhịn nổi nữa khi thấy cô nương kia nhón chân lên đưa môi ngày càng sát mặt Phạm Trường An. Trong người nàng lửa giận bừng bừng, giơ tay lên đưa cái bình hứng sương dần dần tiếp cận Tề Phong.
Tề Phong đang vui vẻ rình trộm, quay đầu muốn kêu ‘nữ đầu bếp’ thì vô tình đụng trúng cái bình đựng sương khiến nó rơi xuống đất. Trong lúc hắn kinh ngạc chưa hiểu chuyện gì thì ‘nữ đầu bếp’ đột nhiên đứng dậy, giơ cao tay phải lên….
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]