Đỗ Thu Nương nhìn mấy đại phu có mặt, tuy là thái y nhưng nàng nhìn mặt mấy người đó quả thật chẳng khác gì lang băm. Ai cũng có vẻ muốn nói lại thôi, rốt cuộc là cứu được hay không không thể dứt khoát một lời à?
Đỗ Thu Nương tự lẩm bẩm, “Vẫn là nhìn mặt biểu cữu có tướng đại phu nhất….”
Lâm Nguyên Tu!
Phạm Trường An và Đỗ Thu Nương đồng thời quay sang nhìn nhau mỉm cười.
Phạm lão thái thái gần như sắp ngưng thở, Lâm Nguyên Tu còn tìm được người trị. Nay chưa chắc Lâm Nguyên Tu không thể trị hết bệnh của Phạm thừa tướng!
Vấn đề là lúc này biểu cữu đang ở đâu?
Hai người đang suy nghĩ thì Trương Bác Hưng bỗng vỗ đầu một cái nói, “Trời ơi, sao ta lại quên mất Lâm đại phu chứ!”
Lúc Phạm Trường An và Trương Bác Hưng chạy gấp tới kinh thành gấp, Trương Bác Hưng đã cố ý kêu người đi báo cho Lâm Nguyên Tu một tiếng. Tuy Lâm Nguyên Tu cũng đến trễ mấy ngày, nhưng giờ vẫn đang ở chỗ Phạm lão thái thái.
Phạm Trường An nghe, vội vàng kéo Đỗ Thu Nương chạy vội tới chỗ Lâm Nguyên Tu ở.
Bên này, Phạm lão thái thái cũng đang hết sức phiền muộn vì chuyện Phạm thừa tướng, bèn nói cho Lâm Nguyên Tu nghe, nài nỉ Lâm Nguyên Tu giúp, nhưng Lâm Nguyên Tu vẫn nhớ tới chuyện đã qua, vẫn không chịu giúp.
Phạm Trường An hết cách đành dùng khổ nhục kế, vừa vào cửa đã khóc lóc kể lể nói hắn từ nhỏ không có mẫu thân, tội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-hanh-phuc-cua-tieu-nuong-tu/2129410/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.