Đời trước bọn họ ghé vào thi cốt của nàng mà sống được vô cùng dễ chịu, liền tính là hoàn trả cho bọn họ một hồi công ơn dưỡng dục đi.
Một đời này, nàng trở lại là vì chính mình mà sống.
Khánh mẫu nhào lên đem đại khuê nữ túm lại, nức nở nói: “Ngươi nói bậy cái gì vậy! Cha ngươi như thế nào lại hại ngươi đâu. Muốn trách thì trách ngươi như thế nào không phải cái nam oa, ngươi nếu là cái nam oa, người trong thôn ai dám truyền ra loại lời đồn táng tận thiên lương đó...”
Nàng rút về cánh tay bị Khánh mẫu lôi kéo, nói: “Ngươi đừng trách ta không phải nam đinh. Ta là do ngươi sinh, ngươi tự trách mình đi.”
Khánh mẫu sửng sốt, chỉ cảm thấy trong lòng đột nhiên bị dội gáo nước lạnh, theo bản năng muốn đi túm tay áo đại khuê nữ, lại thấy nàng đứng dậy tránh đi.
Ở trước mắt Khánh phụ Khánh mẫu, Thúy Thúy ‘ đông ’ một tiếng mà quỳ xuống. “Ta muốn gả, phủ Huyện thái gia tất nhiên là tốt, dống cuộc sông giàu có sung sướng, Thúy Thúy không phải ngốc tử, đạo lý này đều hiểu rõ ràng.”
Khánh phụ biểu tình buông lỏng, “Này đúng rồi, cha mẹ sẽ không hại ngươi, quỳ.....”
Câu nói kế tiếp bị Khánh Thúy Thúy đánh gãy. Chỉ nghe nàng nói: “Nhưng ta hiện giờ muốn gả đều gả không được nữa rồi.”
“Có ý tứ gì?”
Khánh Thúy Thúy vẻ mặt đầy nước mắt, ngửa đầu nhìn cha nàng, “Ngày ấy khuê nữ rơi xuống nước là Vương Nhị Ma Tử thôn đông cứu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-hanh-phuc-cua-nhi-phong-vuong-gia/2491048/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.